CHƯƠNG 666: RỐT CUỘC ANH ĐANG NGHĨ GÌ
Diệp Ân Tuấn quả thật cảm thấy Thẩm Hạ Lan đang cố tình làm anh khó xử, trừng phạt anh.
Nhìn thấy bộ dạng buồn bực của Diệp Ân Tuấn, đột nhiên Thẩm Hạ Lan mỉm cười.
“Em còn cười? Em xem anh là gì chứ?”
Diệp Ân Tuấn càng thêm buồn bực.
Anh nhìn Thẩm Hạ Lan đầy oán trách, vẻ mặt đó khiến Thẩm Hạ Lan càng cười vui vẻ hơn.
Hiếm khi thấy dáng vẻ này của Diệp Ân Tuấn.
Thấy Diệp Ân Tuấn thật sự muốn trở mặt, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng ngưng cười lại, dùng tay ra dấu nói: “Không phải bảo anh đến chỗ cô ta tạo mối quan hệ tốt đẹp, mà là anh đến đó uy hiếp cô ta, tốt nhất là khiến cô ta gửi tin nhắn cầu cứu đến Đại Cường.”
“Anh không đi, Dương Tân cũng có thể làm chuyện này.”
Diệp Ân Tuấn bực bội từ chối.
Anh vốn dĩ ghét Tiểu Thi muốn chết, bây giờ lại bảo anh đến uy hiếp người phụ nữ đó, ai biết được người phụ nữ đó có nhân cơ hội dựa dẫm vào anh không.
Khi Diệp Ân Tuấn nhắc đến Dương Tân, anh ta ngay lập tức nói: “Tôi có thể.”
Cuối cùng thì lúc này Thẩm Hạ Lan cũng nhìn về phía Dương Tân, nhưng chỉ là một cái nhìn không cảm xúc, sau đó cô lắc đầu, dùng tay ra dấu nói: “Người khác không được, chỉ có thể là anh. Anh tưởng là Tiểu Thi xảy ra tai nạn giao thông sẽ không nghĩ đến gì sao? Cô ta sẽ cẩn trọng hơn, không phải ai cũng có thể đến gần, người phụ nữ đó rất tinh ranh đấy.”
Diệp Ân Tuấn im lặng.
Anh không có cách nào phản bác lại lời nói của Thẩm Hạ Lan, vì vậy anh càng thêm bực bội.
“Cuối cùng là được hay không? Anh đi hay không đây?”
Thẩm Hạ Lan thúc giục.
Vẻ mặt của Diệp Ân Tuấn càng thêm bực bội.
“Em không lo lắng anh bị cô ta câu dẫn sao?”
“Nếu như có thể bị câu dẫn thì rõ ràng ý trời là anh không phải là định mệnh của em, vậy em tiếc cái gì?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan thiếu chút nữa khiến Diệp Ân Tuấn nhảy dựng lên.
Anh có thể hiểu được, bây giờ Thẩm Hạ Lan thực sự không coi trọng anh.
Loại phiền muộn này tràn ngập trong lòng, khiến anh như nuốt phải nồi lẩu vậy, lửa như thiêu như đốt nhưng không có cách nào phát ra.
Thấy Thẩm Hạ Lan vẫn đang đợi câu trả lời của mình, anh gật đầu một cách rất ủy khuất.
“Vậy tốt rồi, anh tranh thủ thời gian đi nhanh đi, em chờ anh khống chế Tiểu Thi, sau đó bên này sẽ bắt đầu nghĩ cách cứu người.”
Thẩm Hạ Lan cười tươi như hoa, nhưng trong lòng Diệp Ân Tuấn lại vô cùng chua xót.
Vì một Diệp Hồng mà có thể bảo anh đi bán sắc, nếu thay bằng một người quan trọng hơn, chẳng lẽ Thẩm Hạ Lan bán mình luôn sao?
Anh càng nghĩ trong lòng càng chua xót, không nhịn được nói: “Sau chuyện này em phải bù đắp cho anh.”
“Bù bù bù! Đi nhanh đi!”
Thẩm Hạ Lan thúc giục.
Diệp Ân Tuấn cứ bước một bước lại quay đầu nhìn Thẩm Hạ Lan, dáng vẻ đau khổ của anh gần như khiến Thảm Hạ Lan không kiềm lòng được.
Làm sao cô không biết trong lòng Diệp Ân Tuấn bực tức và ủy khuất như thế nào chứ?
Một người đường đường là bậc đế vương của Hải Thành lại đi dụ dỗ một người phụ nữ bụng dạ khó lường với mình, ai sẽ tin điều này chứ?
Không cần phải nói ra, chuyện này thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ tới, bây giờ Diệp Ân Tuấn vì cô mà có thể làm điều này, trong lòng Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất cảm động.
Sở dĩ cô sắp xếp như vậy là vì cô tin vào tình cảm của Diệp Ân Tuấn dành cho mình, bất luận Tiểu Thi có bao nhiêu thủ đoạn, chỉ cần Diệp Ân Tuấn không muốn, cô ta sẽ không thể đạt được mục đích.
Về điểm này, Thẩm Hạ Lan vô cùng tự tin.
Sau khi Diệp Ân Tuấn rời đi, Dương Tân nhìn Thẩm Hạ Lan định nói gì đó, nhưng Thẩm Hạ Lan lại cúi đầu, cầm điện thoại di động xem tin tức, coi anh ta giống như người vô hình.
Dương Tân cắn môi dưới, trong lòng nảy sinh chút ghen tị với Diệp Ân Tuấn.
Ít nhất thì Diệp Ân Tuấn có thể khiến Thẩm Hạ Lan trở nên dịu dàng, nhưng còn anh ta thì sao? Dường như anh ta đã bị Thẩm Hạ Lan đưa vào danh sách đen. Nếu như không phải bởi vì kế hoạch giải cứu cấp bách lần này, e rằng Thẩm Hạ Lan sẽ không bao giờ gửi tin nhắn cho anh ta.
Không phải Thẩm Hạ Lan không cảm nhận được ánh mắt của Dương Tân, chỉ là cô thực sự không muốn bị phản bội thêm một lần nữa.
Lam Tử Thất gửi cho cô tình hình kinh doanh của trung tâm thương mại.
Có vẻ như Lam Tử Thất rất có tài kinh doanh, chỉ mới tiếp quản được vài ngày thì trung tâm mua sắm đã được sắp xếp rất nề nếp.
Thẩm Hạ Lan nói với Lam Tử Thất một vài câu, Lam Tử Thất sợ rằng cô ở bên ngoài sẽ không có đủ tiền tiêu, vì vậy cô ấy đã gửi cho cô một số tiền, Thẩm Hạ Lan cảm thấy rằng số tiền này có thể đã vượt quá doanh thu của trung tâm mua sắm.
Diệp Minh Triết cũng để lại lời nhắn cho Thẩm Hạ Lan, nói rằng chúc bọn họ có khoảng thời gian vui chơi vui vẻ, đừng lo lắng cho cậu bé với Diệp Tranh, nếu như có thể thì bọn chúng cũng không bận tâm đến việc có thêm em trai hay em gái.
Khóe miệng Thẩm Hạ Lan giật giật.
Đây là một đứa trẻ bốn tuổi sao?
Làm sao nó lại có thể biết nhiều như vậy?
Cô dạy dỗ Diệp Minh Triết một lát, đột nhiên vô cùng nhớ Diệp Nghê Nghê.
Thẩm Hạ Lan cầm điện thoại bấm số nhà cũ của nhà họ Diệp.
Khi chị Hoàng bắt máy, Thẩm Hạ Lan ngay lập tức ngẩn người ra.
Bản thân cô có thể nói gì được?
Bây giờ ngoài cử chỉ tay, cô có thể nói được gì sao chứ?
Thậm chí khi cô dùng cử chỉ tay thì đoán chừng Diệp Nghê Nghê nhìn cũng không hiểu.
Thẩm Hạ Lan lắng nghe giọng hỏi thăm của chị Hoàng ở đầu dây bên kia, có chút buồn bã đặt điện thoại xuống.
Dương Tân nhìn thấy cảnh này liền nói: “Bà chủ, nếu như cô nhớ cô Nghê Nghê, tôi có thể dẫn cô bé đến đây.”
“Không cần.”
Thẩm Hạ Lan dùng tay ra dấu từ chối.
Dương Tân đột nhiên phát hiện ra khoảng cách giữa mình với Thẩm Hạ Lan.
Anh ta nhìn cử chỉ tay của Thẩm Hạ Lan, không biết Thẩm Hạ Lan đang nói gì, nhưng anh ta lại không thể hỏi, vì anh ta sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Thẩm Hạ Lan, nhưng nếu như không nói thì anh ta cảm thấy mình sẽ bỏ lỡ cơ hội lần này, như thế thì kiếp này thật sự sẽ mãi như thế này với Thẩm Hạ Lan.
Dương Tân không muốn từ nay về sau trở thành người xa lạ với Thẩm Hạ Lan, anh ta vò đầu bứt tai suy nghĩ, cuối cùng hạ quyết tâm lên tiếng: “Bà chủ, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Thẩm Hạ Lan không ngẩng đầu lên, cũng không biểu hiện bất cứ cảm xúc gì, như thể chuyện mà Dương Tân muốn nói cô có thể nghe hoặc không nghe.
Dương Tân càng cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Thôi miên của Diệp tổng vẫn chưa được giải bỏ.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên ngẩng đầu.
“Anh nói gì?”
Cô dùng tay ra hiệu hỏi.
Dương Tân
Anh ta nói nhỏ: “Sau khi Diệp tổng từ thành phố ngầm trở về, anh ấy không tìm tới nhà thôi miên mà cô nói. Bà cụ vì muốn khống chế Diệp tổng nên cũng không tìm người giải thôi miên cho Diệp tổng, sau này lại gặp phải chuyện khác, Diệp tổng với bên quân đội đi giải quyết, khi trở về thì cô gặp chuyện, Diệp tổng vì để tự trừng phạt chính mình mà một mực không giải trừ thôi miên.”
Sắc mặt Thẩm Hạ Lan lập tức biến đổi..
Một mực không giải trừ thôi miên?
Nói cách khác chính là đầu của Diệp Ân Tuấn luôn đau?
Nhưng tại sao cô lại không biết?
Suốt dọc đường đi đến đây, cô không thấy Diệp Ân Tuấn đau đầu.
Dương Tâm dường như biết Thẩm Hạ Lan đang nghĩ gì, tiếp tục nói: “Diệp tổng uống thuốc của Tô Nam, có thể tạm thời ngăn chặn được, nhưng sau khi kìm nén lại thì sẽ càng đau dữ dội hơn, đau đến nỗi cả đêm không ngủ được, thậm chí còn muốn đánh chính mình, khi ở cùng với cô, Diệp tổng có thể không muốn để cô biết, vì vậy…”
Thẩm Hạ Lan đột ngột đứng dậy, xoay người rời đi.
Sau khi đi được vài bước thì cô lại dừng lại.
Cô nhìn Dương Tân, biết rằng Dương Tân có thể nhìn không hiểu cử chỉ tay của mình, cô lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Dương Tân.
“Bây giờ tôi vẫn có thể tin tưởng anh chứ?”
Cuối cùng Dương Tân cũng đợi được câu nói này của Thẩm Hạ Lan, kích động đến nỗi nước mắt lưng tròng.
“Tôi dùng tính mạng mình để thề đời này kiếp này tôi không phản bội cô, cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ đứng về phía cô.”
“Tôi không cần tính mạng của anh. Sau chuyện này, tôi sẽ đưa cho anh một số tiền coi như trả công, anh cũng không cần đi theo tôi làm gì, Ám Dạ vốn dĩ là anh quản lý, mọi người đều là anh em của anh, tôi không can thiệp. Lần này chúng ta quan hệ làm ăn, tôi thuê anh, anh làm việc cho tôi, sau đó trả công theo thỏa thuận của hai bên, không ai nợ ai.”
Những lời này của Thẩm Hạ Lan giống như là một con dao mềm, hung hăng đâm sâu vào lồng ngực Dương Tân.
Anh ta muốn nói gì đó, muốn giải thích chuyện gì đó, đấu tranh với điều gì đó, nhưng cuối cùng anh ta vẫn giữ trạng thái bình tĩnh.
Giờ phút này rốt cục anh ta cũng đã biết trên đời này không có bán thuốc hối hận.
Thẩm Hạ Lan cũng mặc kệ anh ta nghĩ như thế nào, tiếp tục gõ: “Tôi phải đi một lát, nếu như ở đây có tình huống gì xảy ra thì anh thông báo cho tôi, được không?”
“Được.”
Dương Tân gật đầu.
Anh ta biết rằng đây là niềm tin cuối cùng của Thẩm Hạ Lan dành cho anh ta, mặc dù sự tin tưởng này gắn liền với tiền bạc thì anh ta cũng cảm thấy rằng đây là một khởi đầu tốt.
Suy cho cùng thì cũng chỉ có tự an ủi bản thân bằng cách này thì anh ta mới có thể tiếp tục kiên trì.
Thấy Dương Tân đã đồng ý, Thẩm Hạ Lan vội vàng lên xe về thẳng khách sạn.
Cô tìm gặp quản lý sảnh của khách sạn, đưa cho quản lý sảnh một số tiền với lý do bị mất đồ, sau đó nhờ quản lý sảnh đưa vào phòng giám sát.
Cô quan sát từ ngày đầu tiên mình với Diệp Ân Tuấn đến, chủ yếu là quan sát trong phòng của Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan thấy mỗi đêm Diệp Ân Tuấn đều uống rất nhiều thuốc, sau đó dựa vào trên giường chợp mắt một lúc, đến khoảng mười hai giờ liền bắt đầu đau đầu trở lại.
Diệp Ân Tuấn ôm đầu đau đớn lăn lộn trên sàn, trên cổ nổi gân xanh, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy ra, ngay cả đồ ngủ cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cơn đau này lúc đầu kéo dài cả tiếng đồng hồ, sau đó càng ngày càng lâu hơn, mỗi khi cơn đau qua đi, Diệp Ân Tuấn sẽ ngã quỵ xuống sàn, không quan tâm khí lạnh có tiến vào trong cơ thể hay không, thậm chí còn không có sức lực để di chuyển các ngón tay của mình.
Khuôn mặt của Diệp Ân Tuấn tái nhợt, không còn chút sức lực, Thẩm Hạ Lan khi nhìn thấy cảnh này thì trong lòng vô cùng đau đớn.
Anh như thế này, vậy mà qua hôm sau lại không bao giờ để cô phát hiện ra điều gì bất thường, thậm chí còn đi chơi với cô.
Anh là người sắt sao?
Anh thực sự nghĩ rằng anh có thể kiên trì mà không cần nghỉ ngơi sao?
Anh không biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ rất nhanh anh không chịu nổi sao?
Trái tim của Thẩm Hạ Lan dường như bị thứ gì đó siết chặt lấy.
Cô không thể kiểm soát được sự đau khổ và khó chịu trong lòng mình lúc này.
Khi Thẩm Hạ Lan bước ra khỏi phòng giám sát, đầu óc vẫn còn choáng váng.
Cô cầm điện thoại ra gửi tin nhắn cho Bạch Tử Đồng để hỏi về chuyện của Diệp Ân Tuấn.
Cuối cùng thì Bạch Tử Đồng cũng đợi được Thẩm Hạ Lan liên lạc với cô ta, khi thấy cô hỏi về tình hình của Diệp Ân Tuấn thì cô ta đoán rằng bây giờ bọn họ đang ở bên nhau.
“Hạ Lan, nói với Diệp Ân Tuấn là không được dùng quá nhiều loại thuốc giảm đau đó, nếu không anh ấy sẽ trở nên phụ thuộc. Tô Nam nói bảo anh ấy quay về càng sớm càng tốt để giải quyết vấn đề này, cứ dựa vào thuốc giảm đau thì không được, thần kinh của anh ấy đã không còn đau đầu đơn giản như trước nữa, nếu cứ tiếp tục sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Trái tim của Thẩm Hạ Lan lại một lần nữa được nhảy lên mắc ngang nơi cổ họng.
Nguy hiểm đến tính mạng?
Rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy!
Bộ dạng này mà còn không suy nghĩ ở đây cùng cô sao?
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy quá có lỗi với Diệp Ân Tuấn.
Ngay cả khi cô biết rằng Diệp Ân Tuấn đang tự trừng phạt mình vì chuyện đó thì cô cũng không thể chấp nhận được.
Cô có thể ly hôn với Diệp Ân Tuấn, có thể không gặp anh, nhưng cô hy vọng rằng anh sẽ có một cuộc sống tốt đẹp thay vì dáng vẻ như bây giờ.
Thẩm Hạ Lan đã quyết định rồi, cô muốn giải quyết nhanh chóng chuyện ở đây, sau đó kéo Diệp Ân Tuấn quay về để giải trừ thôi miên.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Thẩm Hạ Lan vang lên.