CHƯƠNG 669: TÔI LÀ CHỊ GÁI CỦA CÔ TA
Thẩm Hạ Lan bị một lực kéo kéo trở lại, cả người đều nổi điên rồi.
Cô đấm đá Dương Tân, nhưng Dương Tân nói cái gì đều không buông tay, Diệp Hồng cũng chạy tới ôm chặt Thẩm Hạ Lan, bật khóc hu hu.
Đại Quân nhìn thấy một màn này, mặt mày bị dọa tới trắng bệch rồi.
Lúc này người bên dưới còn chưa tìm tới, giờ nếu nhảy thêm một người nữa xuống, anh ta khả năng không thể ăn nói rồi.
Đại Quân vội vàng kêu nhân viên cảnh sát kéo Thẩm Hạ Lan và Dương Tân ra, thuận tiện sắp xếp nữ nhân viên cảnh sát làm công tác tư tưởng cho Thẩm Hạ Lan, muốn đưa cô về khách sạn trước, nhưng Thẩm Hạ Lan hình như căn bản nghe không lọt.
Cô cứ nhìn vách núi, ánh mắt ngây dại, giống như mất đi linh hồn.
Dương Tân trông chặt cô.
Vừa rồi Thẩm Hạ Lan quá kích động, móng tay cào rách mặt của anh ta, ít nhiều có chút máu rỉ ra.
Có một nhân viên cảnh sát nhìn thấy, cho Dương Tân ít khăn giấy, bảo anh ta lau.
Dương Tân lại lắc đầu, cứ nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Lan, chỉ sợ cô lại nghĩ không thông.
Diệp Hồng cứ khóc mãi, chắp tay nói xin lỗi, nhưng tất cả biểu cảm của Thẩm Hạ Lan dường như đều bị mang đi rồi.
Đội tìm kiếm lại đã tìm kiếm hơn một tiếng, cuối cùng đã có tin tức.
“Anh Quân, tìm thấy bọn họ rồi, một chết một bị thương.”
Câu nói này bỗng chốc khiến Thẩm Hạ Lan đứng dậy.
Một chết một bị thương?
Ai chết rồi?
Ai bị thương rồi?
Cô không biết làm sao để lên tiếng, chỉ có thể bất lực nhìn nhân viên cảnh sát.
Dương Tân vội vàng đi tới, hỏi: “Ai bị thương?”
“Nam, đã bị thương nặng, nữ đã không còn hơi thở.”
Sau khi nghe thấy lời nói này, cơ thể của Thẩm Hạ Lan dường như đột nhiên bị rút kiệt sức lực, trước mắt tối sầm lại, cả người ngã về phía sau.
“Aaaaa!”
Diệp Hồng lớn tiếng thét lên, bỗng chốc đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Dương Tân nhìn một màn này, khóe mắt có chút ẩm ướt.
Anh ta nhanh chóng cùng nhân viên cảnh sát đưa Thẩm Hạ Lan lên xe, trực tiếp trở về khách sạn.
Một giấc này của Thẩm Hạ Lan không biết đã ngủ vào bao lâu, chỉ biết khi cô tỉnh lại, trong căn phòng tối đen.
Bên ngoài cũng là màu đen.
Trong phòng hình như có tiếng hít thở nặng nề.
Diệp Ân Tuấn?
Cô bỗng ngồi dậy, lại nhìn thấy Dương Tân túc trực ở bên cạnh giường của cô, khi nhìn thấy cô tỉnh lại thì vội vàng tới hỏi: “Chủ mẫu, cô cảm thấy như thế nào rồi?”
“Ai cho anh ở đây? Anh đi! Đi!”
Đau lòng?
Thẩm Hạ Lan khựng lại một chút, sau đó có chút mê mang nhìn Dương Tân, giống như muốn từ trên mặt của Dương Tân nhìn ra chút gì đó.
Dương Tân vội nói: “Diệp tổng đã ra khỏi phòng phẫu thuật rồi, trước mắt tình trạng ổn định, còn chưa tỉnh lại. Có điều nếu anh ấy tỉnh lại rồi, nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy như này của cô, anh ấy sẽ đau lòng.”
“Thật sao? Anh ấy thật sự qua cơn nguy hiểm rồi sao?”
Thẩm Hạ Lan cấp tốc gõ chữ, ngón tay lại hơi run rẩy.
Dương Tân gật đầu nói: “Qua cơn nguy hiểm rồi.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng để điện thoại xuống, đi giày, chạy vào phòng vệ sĩ sửa soạn lại bản thân, sau đó đã chọn một bộ đồ mà Diệp Ân Tuấn thích nhất để mặc, xong xuôi mới bước ra khỏi phòng.
Cô nhìn bản thân trong gương, sắc mặt có hơi tiều tụy hốc hác, cô đã trang điểm một chút cho bản thân.
Dương Tân trước giờ chưa từng thấy Thẩm Hạ Lan để tâm đến dung mạo của mình như này.
Hiện nay cô càng trang điểm tinh tế, trong lòng Dương Tân lại càng không thoải mái, bởi vì anh ta biết, con gái làm đẹp vì người mình thích.
Điều này nói rõ địa vị của Diệp Ân Tuấn ở trong lòng Thẩm Hạ Lan rất cao.
Anh ta cúi đầu, chầm chậm thu lại sự lạc lõng của mình.
Thẩm Hạ Lan trang điểm hài lòng rồi, lúc này mới ra khỏi khách sạn, dựa theo địa chỉ mà Dương Tân nói tới thẳng bệnh viện.
Diệp Ân Tuấn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt rồi, Thẩm Hạ Lan cách lớp kính thủy tinh thấy Diệp Ân Tuấn trên giường bệnh yên tĩnh nằm ở đó, trên người cắm các loại ống dẫn, cả người không nhúc nhích. Nếu không phải nhìn thấy chỉ số trên máy đo nhịp tim còn đang dao động, cô thật sự sẽ tưởng rằng Diệp Ân Tuấn đã chết rồi.
Mắt của Thẩm Hạ Lan lại đỏ lên.
Cô có quá nhiều quá nhiều lời muốn nói với Diệp Ân Tuấn.
Trải qua chuyện lần này, cô phát hiện cô không thể rời xa Diệp Ân Tuấn.
Cô cảm thấy mình có lỗi với bà cụ Hoắc, có lỗi với nhà họ Hoắc, nhưng cô có thể làm sao được?
Yêu một mình anh đã yêu tới tận xương tủy, huyết dịch, thế nào cũng không loại bỏ được, cô thật sự không thể vì cái chết của bà cụ Hoắc mà từ bỏ Diệp Ân Tuấn được.
Thẩm Hạ Lan quyết định rồi, chỉ cần Diệp Ân Tuấn tỉnh lại, cô sẽ nói với Diệp Ân Tuấn, cô với anh về nhà.
Về nhà ở Hải Thành, nhà tổ của nhà họ Diệp!
Cô muốn làm vợ của anh, đương gia chủ mẫu của nhà họ Diệp, cô muốn bên cạnh ở đời.
Thẩm Hạ Lan ở bên ngoài ngây ngốc hơn một tiếng, Diệp Ân Tuấn đều không có động đậy.
Cô lo lắng, lại không thể đi vào.
Khi Đại Quân đến, vừa hay gặp được Thẩm Hạ Lan.
Anh ta chào hỏi với Thẩm Hạ Lan, cảm thấy cảm xúc của Thẩm Hạ Lan đã tốt hơn ban ngày một chút, lúc này mới nói: “Bà Diệp, có chuyện cần cô đưa ra quyết định.”
“Chuyện gì?”
Thẩm Hạ Lan ra dấu tay hỏi.
Đại Quân thấp giọng nói: “Đại Cường bọn họ đã thú nhận chuyện giam giữ trái phép đối với Diệp Hồng, cũng đã nhận tội chuyện muốn ám sát cô ở khách sạn. Anh ta nói tất cả chuyện này đều là Tiểu Thi sai khiến, bây giờ Tiểu Thị chết rồi, cô xem cô muốn truy cứu trách nhiệm của anh ta như nào?”
Thẩm Hạ Lan không thèm nghĩ ngợi gì mà nói: “Dựa theo pháp luật, án nặng nhất có thể, đây là yêu cầu duy nhất của tôi.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Đại Quân, lại nhìn Diệp Ân Tuấn nằm trên giường bệnh, ra dấu tay hỏi: “Thi thể của Tiểu Thi ở đâu? Tôi có thể đi xem một chút không?”
“Có thể, cô ta vốn chính là cô nhi, cũng không có ai nhận xác, trước mắt còn ở phòng để xác.”
Thẩm Hạ Lan
Dương Tân có hơi lo lắng, cứ đi theo, Thẩm Hạ Lan cũng không nói gì.
Khi đến phòng để xác, hơi lạnh thổi vào khiến Thẩm Hạ Lan có chút lạnh.
Cô đẩy cửa ra đi vào.
Tiểu Thi nằm ở đó, toàn thân đầy dẫy vết thương, cho dù đã xử lý, nhưng vẫn có thể nhìn ra cô ta đã hủy dung rồi.
Thẩm Hạ Lan nhìn cô ta, thật sự muốn lột da rút xương cô ta.
Đại Quân khả năng sợ Thẩm Hạ Lan làm ra chuyện gì đó, vội vàng đi vào.
“Bà Diệp, cô biết cô ta còn có người thân họ hàng nào khác không?”
“Tôi là chị gái của cô ta.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến cả người Đại Quân đều sững ra.
“Chị gái sao?”
“Đúng!”
Thẩm Hạ Lan tìm được tin tức lúc đầu ở Hải Thành để Tiểu Thi nhận ba mẹ Thẩm làm ba mẹ nuôi.
Đại Quân không biết giữa bọn họ còn có một tầng quan hệ như này, hiện nay cũng coi như đã tìm được người nhà của Tiểu Thi, liền dẫn Thẩm Hạ Lan sang một bên ký tên, để cô đem thi thể của Tiểu Thi đi.
“Vụ án này quyết định như nào?”
Thẩm Hạ Lan đã gửi tin nhắn cho Đại Quân.
“Sự cố ngoài ý muốn.”
Năm từ đơn giản của Đại Quân khiến Thẩm Hạ Lan rất hài lòng.
Thẩm Hạ Lan sau khi nhận thi thể của Tiểu Thi thì đem đi thiêu.
Cô cũng không có tìm nơi chôn cất Tiểu Thi, trực tiếp đem tro cốt của cô ta chôn trong núi.
Từ nay về sau, người phụ nữ này tóm lại không cần nhớ nhung Diệp Ân Tuấn nữa rồi.
Thẩm Hạ Lan làm xong những chuyện này thì trở lại khách sạn, không ngờ Hoàng Phi đang ở đại sảnh đợi cô.
“Bà Diệp, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Thái độ của Hoàng Phi có chút thay đổi.
“Chuyện gì?”
Thẩm Hạ Lan ra dấu tay hỏi.
Hoàng Phi nhìn cô, đáy mắt vụt qua một tia tính toán.
“Bà Diệp, tôi nghe nói cô và Tiểu Thi là chị em?”
Thẩm Hạ Lan không muốn thừa nhận, nhưng bây giờ cũng thể không thể phủ nhận, cô đã gật đầu.
Hoàng Phi cười rồi nói: “Là như này, bà Diệp, ngành du lịch Tiểu Thi đầu tư trước đây, chúng tôi cũng có cổ phần, bây giờ cô ta không còn rồi, cổ phần của chúng tôi còn đó, cô xem chuyện này xử lý như nào?”
“Anh định xử lý như nào?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Hoàng Phi, muốn nghe thử anh ta nghĩ như nào.
Hoàng Phi cảm thấy Diệp Ân Tuấn bây giờ nằm trên giường bệnh, không biết bao giờ mới tỉnh, mà Thẩm Hạ Lan nhìn trông yếu ớt, thậm chí còn không thể nói chuyện, nhưng anh ta cũng không dám làm thái quá, sợ Diệp Ân Tuấn tỉnh lại anh ta sẽ xui xẻo, cho nên cười rồi nói: “Bà Diệp, cô gần đây chắc chắn rất bận, cũng không có thời gian quản lý những chuyện du lịch này, cô xem không bằng như này, tôi tạm thời thay thế Tiểu Thi quản lý thì như thế nào?”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan đối với những thứ mà Tiểu Thi để lại một chút hứng thú cũng không có.
Tuy nói số tiền này đều là lúc đầu Diệp Ân Tuấn cho cô ta, bây giờ trả cho nhà họ Diệp cũng không phi lý, nhưng Thẩm Hạ Lan chính là không muốn.
Cô có thể nhìn ra sự tham vọng của Hoàng Phi đối với chút tiền này, cũng biết Hoàng Phi muốn nhân lúc cháy nhà hôi của, cho rằng một cô gái yếu ớt như cô chỉ có thể mặc người ta mổ xẻ, Thẩm Hạ Lan cũng lười phải đâm chọc.
Nếu Tiểu Thi đã đều không còn rồi, tiền của cô ta càng không để tâm, ai thích thì người đó lấy đi là được rồi.
Hoàng Phi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đáp ứng rồi, vui mừng ngúng nguẩy bỏ đi.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy có hơi mệt.
Diệp Hồng nhìn thấy Thẩm Hạ Lan trở về, vội vàng rót một ly nước đưa cho cô.
Thẩm Hạ Lan biết, Diệp Hồng đều luôn rất tự trách, cô sau khi biết Diệp Ân Tuấn đã xảy ra chuyện cũng quả thật không có từng suy nghĩ tới cảm nhận của Diệp Hồng, hiện nay thấy mắt Diệp Hồng đỏ hoe nhìn cô, cô không khỏi có chút đau lòng.
“Không sao, Diệp Ân Tuấn qua cơn nguy hiểm rồi.”
Thẩm Hạ Lan ra dấu tay nói cho Diệp Hồng.
Diệp Hồng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Xin lỗi, đều là bởi vì em.”
“Không có liên quan tới em, được rồi, mau đi nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải đến bệnh viện, không chăm được em, tự chăm sóc tốt cho mình, được không?”
Diệp Hồng vội gật đầu sau lời của Thẩm Hạ Lan.
“Không cần lo cho em, em sẽ tốt thôi.”
Thẩm Hạ Lan xoa xoa đầu của Diệp Hồng, sau đó đi về phòng.
Cô vui vẻ tắm nước nóng, sau đó nằm trên giường, rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng thế nào cũng không ngủ được.
Thẩm Hạ Lan rút điện thoại ra, nhìn thấy Diệp Minh Triết gửi một tin nhắn cho cô, hỏi cô tại sao hai ngày nay không có gửi status trên facebook.
Cô lúc này mới nghĩ ra, sau khi tới đây, mỗi ngày cùng Diệp Ân Tuấn đi đâu, cô đều sẽ cập nhật trên facebook. Hai ngày nay không có tin tức, cũng khó trách Diệp Minh Triết sẽ khẩn trương.
Thẩm Hạ Lan không muốn khiến Diệp Minh Triết lo lắng, đã rep ‘không có chuyện gì’, sau đó thì định tắt đèn đi ngủ.
Cho dù không ngủ được, cô cũng phải cưỡng ép mình nghỉ ngơi, nếu không ngày mai không có một trạng thái tốt đi gặp Diệp Ân Tuấn.
Nghĩ như thế, Thẩm Hạ Lan đã nằm xuống, lại nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, tiếng sau khẩn cấp hơn tiếng trước.