CHƯƠNG 671: BÂY GIỜ NGƯỜI LÁI XE THẬT ĐÚNG LÀ KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA
Cảm giác như vậy làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy không tốt, cô nhanh chóng lái xe đến bệnh viện, đi đến phòng ICU trước, lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn vẫn nằm ở đó, có chút bất an không yên.
“Y tá, tôi có thể nhìn qua một chút không? Chỉ nhìn qua thôi, tôi là vợ anh ấy.”
Thẩm Hạ Lan nhìn một y tá đi đến, vội vàng lấy điện thoại ra đánh chữ.
Y tá nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, có chút khó xử nói: “Tôi phải đi hỏi qua viện trưởng một chút.”
“Cầu xin cô đó.”
Thẩm Hạ Lan lo lắng chờ đợi bên ngoài phòng ICU.
Lúc viện trưởng đến, nhìn Thẩm Hạ Lan như thế, có chút không đành lòng, thấp giọng nói: “Người bệnh vẫn chưa tỉnh lại, theo lý là không thể vào xem, nhưng mà tình huống của cô đặc thù, có thể mặc đồ vô khuẩn vào xem một chút, nhưng thời gian không thể quá dài, nhiều nhất nửa tiếng cô phải đi ra, có thể chứ? Cô cũng đừng làm tôi khó xử.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng cảm ơn.
Y tá lấy cho Thẩm Hạ Lan một bộ đồ vô khuẩn, sau khi cô thay xong thì đi vào.
Trong phòng ICU toàn là mùi thuốc khử trùng.
Thẩm Hạ Lan biết rõ, Diệp Ân Tuấn rất không thích mùi này, bây giờ anh nằm trong này không nhúc nhích, thật sự làm Thẩm Hạ Lan có chút bất an.
Cô đi đến trước mặt Diệp Ân Tuấn, lúc này mới phát hiện trên đầu, trên mặt Diệp Ân Tuấn có rất nhiều vết thương nhỏ, hẳn là lúc rơi xuống bị quẹt làm bị thương.
Hai tay Thẩm Hạ Lan run run, vươn đến mặt của Nam Ân Tuấn, phát hiện hơi thở hơi yếu, trái tim thấp thỏm mới hạ xuống.
Cô ngồi trước giường Diệp Ân Tuấn, cứ như vậy nhìn anh, cô có rất nhiều lời muốn nói với Diệp Ân Tuấn, nhưng mà bây giờ một chữ cũng không nói ra được.
Thẩm Hạ Lan nắm tay Diệp Ân Tuấn, trong lòng cầu nguyện anh nhanh chóng tỉnh lại, nhưng mà Diệp Ân Tuấn vẫn không nhúc nhích nằm đó.
Cô lấy điện thoại di động ra, lướt đến tin nhắn cuối cùng Diệp Ân Tuấn gửi cho cô.
Anh nói anh yêu cô.
Thẩm Hạ Lan cười, đáy mắt ngậm nước.
“Diệp Ân Tuấn, em cũng yêu anh, yêu hơn bất kỳ ai trên thế giới này.”
Miệng của cô động đậy, nhưng tiếc chỉ có mình mới có thể nghe thấy tiếng lòng của mình.
Thời gian nửa tiếng trôi qua.
Lúc y tá ở bên ngoài gõ vang cửa thủy tinh, Thẩm Hạ Lan biết mình sắp đi ra ngoài.
Cô lưu luyến không rời hôn lên trán Diệp Ân Tuấn một cái, sau đó mới xoay người rời đi.
Tất cả mọi thứ, Diệp Ân Tuấn đều không hề có cảm giác.
Thẩm Hạ Lan ra khỏi phòng ICU, trong lòng cô vô cùng khó chịu, nghẹn ngào, nhưng mà cô biết, mình phải kiên cường.
Bởi vì Diệp Ân Tuấn cần cô, bọn nhỏ cần cô.
Dù cô có bao nhiêu khổ bao nhiêu khó, đều phải kiên trì.
Viện trưởng nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi ra, nhìn vẻ mặt kiên cường của cô gái câm này, không khỏi có chút bội phục.
“Mợ Diệp, tôi nghĩ tôi phải nói với cô một số chuyện.”
Thẩm Hạ Lan gật nhẹ đầu.
Viện trưởng nói: “Trong quá trình Diệp tổng rơi xuống bị tổn thương phần đầu, dẫn đến tụ máu, tạm thời vẫn chưa tan, cho nên chèn ép thần kinh, làm cậu ấy không thể nào tỉnh lại. Còn có một nguyên nhân, tôi phát hiện thần kinh não của Diệp tổng có chút không giống thường, thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, cậu ấy có phải đã từng tổn thương phần não bộ? Hoặc là kích thích tinh thần nào đó?”
Nghe viện trưởng nói như vậy, Thẩm Hạ Lan vội vàng gật đầu.
Cô lấy điện thoại di động ra, viết lên điện thoại: “Anh ấy đã từng bị thôi miên, vẫn luôn không cởi bỏ.”
“Khó trách lại như vậy, nếu là như vậy, Mợ Diệp, xin thứ cho tôi nói thẳng, bệnh của Diệp tổng tôi trị không được.”
Viện trưởng có chút có lỗi nói.
Mặc dù Thẩm Hạ Lan đã chuẩn bị tâm lý, lúc này vẫn có chút đau lòng.
“Viện trưởng ông có đề nghị nào tốt không?”
Thẩm Hạ Lan nhìn viện trưởng, ẩn nhẫn bi thương.
Viện trưởng lắc đầu nói: “Giải phẫu não vốn là một giải phẫu rất nguy hiểm, nếu như cậu ấy chưa từng bị kích thích thần kinh, dưới tình huống tụ máu không tan, chúng tôi sẽ chuẩn bị giải phẫu mở sọ, nhưng mà bây giờ trong tình huống này, một khi chúng ta mở sọ, thần kinh não bị tổn thương sẽ bị chịu sức ép không khí, cực dễ dàng dẫn đến nổ mạch máu, đến lúc đó chưa hẳn chúng tôi đã có thể cứu kịp. Tôi biết nhà Mợ Diệp có tiền có thế, thế này được không, Diệp tổng tạm thời không thích hợp di chuyển, mọi người có thể thông qua quan hệ tìm xem trong ngoài nước có chuyên gia khoa não nào có thể giải quyết vấn đề này cho Diệp tổng, thì nhanh mời chuyên gia đến giải phẫu.”
Thẩm Hạ Lan cũng ngẩn cả người.
Cô sốt ruột gõ ra: “Không thể tìm nhà thôi miên đến tháo thôi miên cho anh ấy sao?”
“Mợ Diệp, thôi miên cần phải tiến hành khi người đang trong trạng thái tỉnh táo. Hôm nay, tổ chức não Diệp tổng thuộc về trạng thái ngủ say, căn bản không có cách nào thôi miên. Huống hồ, thần kinh não của cậu ấy bị tổn thương, cho dù là thôi miên, cũng không hữu dụng.”
Nghe viện trưởng nói như vậy, Thẩm Hạ Lan hơi trầm xuống.
“Khả năng chữa khỏi của anh ấy bao nhiều?”
“Không xác định, nhiều nhất không cao hơn 10%.”
Viện trưởng không có cách nào lừa gạt Thẩm Hạ Lan, chỉ có thể nói thật.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan rất đau khổ, nhìn mà cô nhìn Diệp Ân Tuấn trong phòng ICU, trong đó có nhiều hơn một chút hy vọng.
Dù là Diệp Ân Tuấn biến thành thế nào, vẫn sẽ có 10% hy vọng phải không?
Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan ngập tràn tin tưởng.
Cô nhất định phải để bản thân mình tin tưởng, nói cách khác, cô ngã xuống, còn ai đi tìm bác sĩ cho Diệp Ân Tuấn?
“Cám ơn ông, viện trưởng, thời gian này làm phiền mọi người. Không sợ phải dùng tiền, chỉ cần có thể tốt với anh ấy, bao nhiêu tiền cũng không sao cả.”
Thẩm Hạ Lan biết tiền không phải vạn năng, nhưng mà lúc này không có tiền tuyệt đối không được.
Viện trưởng vội vàng gật đầu.
Lúc Thẩm Hạ Lan ra khỏi bệnh viện, cảm thấy say.
Cô thế nào cũng không ngờ được, thôi miên lúc trước vậy mà tạo ra cục diện khó khăn như bây giờ.
Thẩm Hạ Lan không khỏi thống hận bà cụ Diệp lần nữa, đáng tiếc bà ta đã mất rồi.
Lúc ra khỏi bệnh viện, Thẩm Hạ Lan dừng lại thở gấp một hơi, đột nhiên cảm thấy có chút khát nữa, cô đi đến đối diện mua nước.
Đúng lúc đó, một chiếc xe tải lái về phía cô.
“Cẩn thận, cô gái.”
Một bác gái tốt bụng vội vàng gọi Thẩm Hạ Lan một tiếng.
Thẩm Hạ Lan quay đầu không kịp, chiếc xe tải kia đã ầm ỹ lao đến.
Thời điểm ngàn cần treo sợi tóc, Thẩm Hạ Lan một tay nắm hàng rào bảo vệ, trực tiếp nhảy qua, xe tải lướt qua bên người cô, dừng cũng không dừng.
Thẩm Hạ Lan nghĩ mà có chút sợ, cô cảm thấy tài xế lái xe vừa rồi có chút quen mặt, nhưng mà trong thời gian ngắn không nhớ ra được.
“Ai u người lái xe bây giờ đúng là không muốn sống mà.”
Bác gái vừa rồi thấy Thẩm Hạ Lan không có chuyện gì, lúc này mới thở dài một hơi.
Thẩm Hạ Lan có chút cảm kích gật nhẹ đầu với bác gái kia, sau đó mới mang theo sợ hãi đi về phía bãi đỗ xe.
Một màn kia giống như ma chú liên tục hiện lên trong đầu.
Rõ ràng có người muốn đâm chết mình!
Là ai?
Cô nhớ đến đám người trong bữa ăn khuya hôm qua, là cùng một bọn sao?
Thẩm Hạ Lan suy nghĩ có chút xuất thần, cho nên vào trong bãi đỗ xe lúc nào cô cũng không biết.
Thật sự nghĩ ra được gì, Thẩm Hạ Lan khởi động xe định rời đi.
Xe vừa lái ra khỏi bãi đổ xe, Thẩm Hạ Lan lập tức mẫn cảm phát hiện sau lưng có xe đang đi theo mình.
Cô khẽ cau mày.
Lúc này, tin nhắn của Lam Tử Thất gửi đến.
“Hạ Lan, cậu vẫn đang ở bệnh viện sao? Gửi cái định vị qua, bọn tớ qua thăm Diệp Ân Tuấn.”
Thẩm Hạ Lan cầm lấy điện thoại muốn trả lời, chiếc xe đằng sau lại đột nhiên va chạm đến.
“Bốp” một tiếng, xe run lên kịch liệt, điện thoại cũng rơi xuống ghế ngồi trên xe.
Thẩm Hạ Lan bây giờ căn bản không có thời gian phát tin nhắn cầu cứu cho Lam Tử Thất hay bất kỳ ai.
Xe đằng sau giống như là điên vậy, lại đụng một cái vào xe Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan biết rõ, mình bị người theo dõi.
Lần thứ nhất không thành, còn có lần thứ hai, thậm chí lần thứ ba đang đợi mình.
Nhưng mà lúc này, cô lại không đắc tội với ai, là ai muốn lấy mạng của cô chứ?
Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi không ra, vậy thì không nghĩ nữa.
Bây giờ quan trọng nhất là giữ mạng của mình.
Cô nhanh chóng tăng tốc.
May mắn lúc trước mua xe mình chọn một chiếc có tính năng tốt, bây giờ chạy trối chết cũng nhẹ nhàng.
Xe Thẩm Hạ Lan đột nhiên tăng tốc, xe đằng sau cũng tăng tốc, nhưng mà rõ ràng tốc độ xe vẫn kém một chút.
Lợi dùng khoảng cách này, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng lái xe đến đường đối diện, sau đó nhanh chóng ôm cua, quay đầu xe, lái về phía đường ngược lại.
Một loạt động tác này nhanh chóng trôi chảy rất nhanh, xe phía sau không phản ứng kịp, định học theo Thẩm Hạ Lan tiếp tục đuổi theo, đường đối diện có một chiếc xe chạy đến, bọn họ không tránh kịp, trực tiếp động vào xe đối diện.
Thẩm Hạ Lan từ kính chiếu hậu thấy như vậy, biết mình tạm thời đã thoát khỏi nguy hiểm.
Cô nhanh chóng lái xe dừng lại bên đường, sau đó cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Lam Tử Thất.
“Tớ không ở trong bệnh viện, các cậu ở khách sạn chờ tớ.”
Sau khi gửi xong, Thẩm hạ Lan lập tức quay về khách sạn.
Lam Tử Thất sau khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan gửi đến thì có chút buồn bực, nhưng mà cũng không hỏi nhiều, ngây người với Lam Dũng Diệp Hồng trong khách sạn.
Diệp Hồng nhìn Lam Dũng, rót cho anh ta cốc nước, lại lấy đậu phộng và trái cây khô đưa đến trước mặt Lam Dũng, ân tần bóc vỏ đậu phộng cho anh ta.
“Thật ngoan!”
Lam Dũng vô cùng hưởng thụ loại phục vụ này, vuốt đầu Diệp Hồng khen ngợi.
Khuôn mặt Diệp Hồng lập tức đỏ lên.
Lam Tử Thất không quen nhìn anh ta sai sử Diệp Hồng như vậy, một tay kéo Diệp Hồng về phía sau, nói: “Cậu có biết xẩu hổ hay không? Người đàn ông lớn như vậy rồi còn để cho một đứa bé hầu hạ, thiệt cho cậu cũng không biết xấu hổ.”
“Ai bảo em lớn lên đẹp trai chứ.”
Lam Dũng từ trước đến nay đều tự tán dương chính mình.
Diệp Hồng vội vàng giải thích vì Lam Dũng.
“Không phải lỗi của anh, là em cam tâm tình nguyện bóc cho anh.”
“Nhìn đi, nhìn đi, là chị tự mình đa tình sao? Chị, muốn em nói, là vì chị ghen tị với em, bởi vì Diệp Hồng không bóc cho chị sao! Khà khà khà!”
Gương mặt đắc thắng của Lam Dũng làm Lam Tử Thất không nhìn nổi, cô trực tiếp cầm gối, ném về phía gương mặt tuấn tú của Lam Dũng.
“Thế thì cậu cứ no chết đi!”
Lam Dũng bắt lấy gối ôm, cười vô cùng gợi đòn.
“Hồng nhà chúng ta đau lòng em, không nỡ làm em no chết đâu, đúng không? Hồng?”
Nói xong, anh ta đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Hồng, sau đó có chút nhíu mày nói: “Sao em lại gầy như vậy? Bình thường không ăn gì sao? Vậy thì không được, em phải ăn nhiều, bằng không sao mà có sức bóc đậu phộng cho anh được? Đúng không?”
Lam Dũng không ngờ, một câu nói đùa trong lúc vô tình của mình, thế mà lại tạo ra cuộc sống mập mạp sau này cho Diệp Hồng, đương nhiên những chuyện này lại nói sau.
Ngay lúc Lam Dũng cùng với Lam Tử Thất và Diệp Hồng chơi đùa ầm ĩ, Thẩm Hạ Lan đã trở lại, nhưng mà nhìn cô vô cùng lôi thôi, lập tức làm mọi người ngẩn ra.