CHƯƠNG 675: THẨM HẠ LAN, CÔ BỊ NGỐC SAO?
“Hạ Lan, cô phải kiên trì lên. Chúng ta cũng không muốn Ân Tuấn như thế này, nhưng đó là cách tốt nhất. Tôi sẽ liên lạc với các bạn học và đồng nghiệp của mình để hỏi thăm xem có chuyên gia nào có thể điều trị cho Ân Tuấn không, cô đừng nản lòng.”
Nhìn thấy sắc mặt Thẩm Hạ Lan tái nhợt, Tô Nam không nhịn được an ủi vài câu.
Sao Thẩm Hạ Lan không biết ý của Tô Nam là gì được?
Nếu ngay cả Tô Nam cũng hết cách, cô không biết còn ai có thể cứu Diệp Ân Tuấn.
“Tôi biết rồi, mọi người vất vả rồi.”
Dù rất buồn, rất đau lòng nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn giữ phép lịch sự cơ bản nhất, gửi lời cảm ơn đến Tô Nam và các bác sĩ khác.
“Đừng nói vậy, tôi cũng không giúp được gì nhiều. Như vậy đi, tôi sẽ lập tức về Hải Thành và vận dụng các mối quan hệ để tìm bác sĩ nổi tiếng. Tôi sẽ thông báo cho cô ngay khi có tin tức.”
Tô Nam cũng rất lo lắng.
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Hai người nói xong thì tạm biệt nhau.
Thẩm Hạ Lan trở về phòng chăm sóc đặc biệt nhìn Diệp Ân Tuấn nằm trên giường, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô ôm Diệp Ân Tuấn khóc một hồi, sau đó ngẩng đầu lau nước mắt, nắm lấy tay Diệp Ân Tuấn, nói: “Em nhất định sẽ tìm cách chữa trị cho anh, nhất định.”
Thẩm Hạ Lan tự nhủ không được nản lòng, ắt sẽ có hy vọng.
Cô trao cho Diệp Ân Tuấn một nụ hôn chào buổi sáng, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Thẩm Hạ Lan đứng dậy, khi cô bước ra thì nhìn thấy Đại Quân và một người khác đang đứng ngoài cửa.
Cô có hơi khó hiểu.
Đại Quân vội nói: “Mợ Diệp, tôi có chuyện cần nói chuyện với cô.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, cô sợ làm ồn tới Diệp Ân Tuấn, vì vậy cô dẫn Đại Quân và người kia ra bên ngoài.
“Đây là phó thị trưởng Tô.”
Đại Quân giới thiệu rồi nói: “Là như vầy, sản nghiệp của Tiểu Thi do cô tiếp quản rồi, bây giờ đối tác của cô ấy là Hoàng Phi cũng đã bỏ trốn. Chúng tôi đã thông qua những người đó và phát hiện ra hành vi phạm pháp của Hoàng Phi. Lệnh bắt giữ đã được thông qua, vì vậy tài sản thuộc về Hoàng Phi đã bị đóng băng hoàn toàn. Phó thị trưởng Tô có ý hỏi Mợ Diệp rằng liệu cô có hứng thú với quản lý ngành du lịch hay không? Nếu cô có hứng thú thì bỏ tiền của mình vào chỗ Hoàng Phi, công ty du lịch này sẽ trở thành sản nghiệp của riêng Mợ Diệp.
Như vậy, thành phố cũng sẽ đưa ra một số chính sách ưu đãi.”
Nghe những gì Đại Quân nói, Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng đã hiểu.
Hoàng Phi hiện đã trốn thoát, vẫn còn rất nhiều người lao động đang chờ được trả lương.
Cô nhìn giường bệnh của Diệp Ân Tuấn, bây giờ Diệp Ân Tuấn không thể di chuyển được, có lẽ phải sống ở đây một thời gian. Mặc dù nhà họ Diệp rất giàu, nhưng cô không muốn người khác biết Diệp Ân Tuấn trở thành thế này, nếu không tập đoàn Hoàn Trí sẽ rối tung lên.
Nhưng khoản viện phí rất lớn này luôn phát sinh.
Nếu cô đưa số tiền này, không có nguồn tài chính thì không được, mặc dù có trung tâm mua sắm Gia Hòa ở Lịch Thành, nhưng nước ở xa không cứu được lửa gần.
Thẩm Hạ Lan biết cô phải dựa vào chính mình.
Nghĩ vậy, Thẩm Hạ Lan gật đầu viết chữ lên điện thoại: “Được, tôi sẽ bỏ ra một khoản tiền để đầu tư. Tôi sẽ tiếp quản công ty du lịch này, nhưng tôi không rành về nó, tôi cần sự giúp đỡ từ Phó thị trưởng Tô.”
“Đó là điều đương nhiên. Nếu cô thực sự muốn tiếp quản thì có thể ký hợp đồng với thành phố, chúng ta sẽ làm tốt thôi, có phải không?”
Lời nói của phó thị trưởng Tô khiến Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Lam Tử Thất và Lam Dũng hiện đang trên đường đến biên giới, cũng không biết khi nào sẽ quay về. Nếu bây giờ rút vốn từ trung tâm mua sắm Gia Hòa, Thẩm Hạ Lan không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Cô ngập ngừng hỏi: “Tôi cần đầu tư bao nhiêu?”
“Không nhiều lắm, 6 tỷ là được.”
Lời nói của Phó thị trưởng Tô khiến Thẩm Hạ Lan khựng lại một chút.
6 tỷ?
Nếu là nhà họ Diệp, số tiền ít ỏi này thật sự không đáng nhắc tới, nhưng bây giờ cô thật sự không có.
” Ngày mai tôi sẽ gửi.”
“Được!”
Đại Quân và phó Thị trưởng Tô đã rời đi.
Thẩm Hạ Lan ngồi trên ghế ở chòi nghỉ mát, cau mày.
6 tỷ?
Không biết trên người Diệp Ân Tuấn có 6 tỷ không nhỉ?
Cô nghĩ nghĩ, sau đó quay lại bệnh viện.
Diệp Ân Tuấn đang mặc đồ bệnh của bệnh viện, Thẩm Hạ Lan đến tìm bác sĩ hỏi bộ quần áo Diệp Ân Tuấn mặc khi đến đây đang ở đâu.
Bác sĩ đưa Thẩm Hạ Lan đến phòng chứa đồ và đưa quần áo của Diệp Ân Tuấn cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan kiểm tra, không có thẻ ngân hàng hay tiền trong quần áo.
“Đồ trên người anh ấy đâu?”
Thẩm Hạ Lan hỏi.
Vị bác sĩ lắc đầu nói: “Lúc đưa đến đây thì không thấy gì cả, một thứ cũng không có, chúng tôi đã kiểm tra qua rồi, nếu cô không tin thì có thể xem camera. Có thể lúc chiếc xe rơi xuống vách núi thì đã nổ hết rồi? ”
Trái tim Thẩm Hạ Lan hơi chùng xuống.
Những người đó lấy thẻ ngân hàng của Diệp Ân Tuấn cũng vô dụng, không biết mật khẩu thì cũng chỉ là một chiếc thẻ vô dụng thôi. Nhưng tiền và thẻ ngân hàng của anh đang ở đâu?
Thẩm Hạ Lan không tìm thấy.
Cô có phần chán nản trở về phòng bệnh của Diệp Ân Tuấn.
“Anh để thẻ ngân hàng ở đâu vậy? Lẽ nào ở trong khách sạn?”
Thẩm Hạ Lan suy nghĩ một hồi, sau đó trở về khách sạn nhưng không tìm thấy thẻ ngân hàng của Diệp Ân Tuấn.
Có vẻ như thực sự đã mất rồi.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng hơn, tất cả mọi khoản chi phí đều do Diệp Ân Tuấn trả, cô vội vàng đi nên không mang theo tiền, số tiền lần trước Lam Tử Thất đưa cho mình cũng là để cô ấy dùng để mua xe, sau đó còn dư lại một ít mua thiết bị
cho Lam Dũng. Mặc dù những thiết bị kia cũng vô ích, nhưng mà bây giờ cô ấy cũng nghèo rớt mồng tơi
“Tôi sẽ giúp anh ta.”
“Thật sao, nhưng bây giờ tôi gặp phải chút rắc rối, không biết anh có thể giúp tôi không?”