CHƯƠNG 687: CÔ LÀ MA À
Tống Dật Hiên ngủ rất nhanh, khi Trương Mẫn còn đang rối rắm, anh ta đã chìm vào giấc ngủ say rồi.
Nghe tiếng hít thở ổn định của Tống Dật Hiên, Trương Mẫn có hơi thở dài.
Cô ta hít sâu một hơi, sau đó nhận mệnh đỡ Tống Dật Hiên lên, cởi quần áo bẩn trên người anh ta ra.
Trương Mẫn cố gắng khiến mình đừng nhiều nhiều, nhưng cô ta vẫn là nhìn thấy bắp thịt trên người Tống Dật Hiên.
Người đàn ông này nhìn trông yếu ớt, không ngờ trên người đày đủ như vậy.
Trương Mẫn nhận ra mình đang nghĩ cái gì, sắc mặt bỗng chốc đỏ ửng giống như đít vịt. May mà Tống Dật Hiên ngủ rồi, nếu không cô sẽ xấu hổ chết mất.
Trương Mẫn ném Tống Dật Hiên lên trên giường, cầm khăn ấm lau người cho anh ta, lúc đó mặt mũi luôn đỏ bừng.
Cô ta trước giờ chưa từng làm những chuyện này cho đàn ông.
Sau khi làm xong những chuyện này, cả người Trương Mẫn đều nhớp nháp, cảm thấy đằng sau dinh dính, không biết là lúc nào, mồ hôi sớm đã làm ướt áo sơ mi của cô ta.
Trương Mẫn nhìn Tống Dật Hiên ngủ say, phát hiện anh ta dưới ánh mắt vẫn là rất đẹp trai.
Cô ta lắc mạnh đầu.
Nghĩ cái gì vậy chứ?
Trong lòng người đàn ông này đều là Thẩm tổng.
Trương Mẫn nhanh chóng tỉnh táo lại, sau đó đi vào nhà vệ sinh giặt quần áo của Tống Dật Hiên.
Làm xong mọi chuyện, đã ba giờ sáng rồi.
Trương Mẫn dọn dẹp phòng xong thì trở về phòng của mình.
Thật mệt!
Cô ta trực tiếp ngã ra giường ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau khi Tống Dật Hiên thức dậy, muốn tìm quần áo của mình lại không tìm được, nhìn thấy trên ban công quần áo bay bay trong gió, khóe miệng của anh ta giật giật.
Không cần hỏi anh ta cũng biết là ai giặt.
Trương Mẫn vốn là có lòng tốt, nhưng cô ta vậy mà giặt tay vest của Tống Dật Hiên.
Chất liệu này sao có thể giặt tay chứ?
Cho dù là có thể mặc, bây giờ hình dáng này sao mà mặc?
Tống Dật Hiên cố gắng hít thở sâu vài cái, nói với chính mình, Trương Mẫn không phải là cố ý, cô ta là có lòng tốt.
Vừa ngoảnh đầu, anh ta nhìn thấy trên bàn để thuốc giải rượu và một bình nước nóng, chắc là Trương Mẫn để lại.
Khi Tống Dật Hiên biết mình tối qua trở về đã hơn 12 giờ đêm, anh ta nhớ rõ mình uống có hơi nhiều, nhưng sau khi vào phòng thì mọi chuyện lại đứt đoạn rồi.
Anh ta đã rất lâu rất lâu không có loại cảm giác này rồi.
Loại ấm áp này dường như chỉ có lúc nhỏ mẹ đã dành cho anh ta.
Nghĩ tới đây, Tống Dật Hiên vội vàng gọi điện tới viện điều dưỡng.
Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chứ các bạn cứ đọc ở trang khác, trang nguồn không có người đọc, thì chúng mình đành lòng phải dừng lại. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!
“Mẹ tôi gần đây tốt chứ?”
“Bà Tống vẫn khỏe, có điều gần đây tương đối ít ngủ, ăn cũng ít, chúng tôi luôn chú ý, yên tâm đi cậu Tống.”
Lời của y tá khiến Tống Dật Hiên yên lòng, lại dặn dò vài câu, lúc này mới cúp máy.
Vào lúc này, chuông cửa của phòng Tống Dật Hiên vang lên.
Tống Dật Hiên mặc đồ ngủ đi mở cửa.
Trương Mẫn đã mua đồ ăn sáng tới, nhìn thấy Tống Dật Hiên tỉnh rồi, cười nói: “Đặc biệt mua cháo kê cho anh, ấm dạ dày. Anh uống nhiều rượu, dậy sớm tốt nhất ăn chút hạt thô, tốt cho dạ dày.”
Tống Dật Hiên nhìn Trương Mẫn thở hổn hển, trên mặt cô ta còn vương một ít mồ hôi, gương mặt không quá trắng đong đầy sự ấm áp và nụ cười khẽ, nhất thời khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Anh ta dựa vào tường, hờ hững nói: “Cô khiến tôi nhớ tới mẹ của tôi.”
Khóe miệng của Trương Mẫn giật giật rồi.
“Tôi có già như vậy sao?”
“Mẹ tôi không già, bà ấy trông rất đẹp.”
Tống Dật Hiên đột nhiên có một loại khát vọng muốn bộc bạch.
Có lẽ là vì Trương Mẫn lúc này quá ấm áp, quá tươi sáng, có lẽ là vì anh ta cô đơn quá lâu, chỉ là muốn tìm người nói chuyện.
“Nào, tôi cho cô xem ảnh của mẹ tôi.”
Tống Dật Hiên kéo tay của Trương Mẫn đi vào phòng, ngồi ở trên giường.
Anh ta lướt điện thoại, cho Trương Mẫn xem từng bức.
“Nhìn đi, tôi không lừa cô chứ? Tôi nếu không nói, cô có phải nhìn không ra mẹ tôi có một đứa con trai lớn như tôi không?”
Tống Dật Hiên vô cùng tự hào nói.
Trương Mẫn lại phát hiện điểm chung trong những bức ảnh này.
Cô ta nhìn Tống Dật Hiên, có hơi cẩn thận hỏi: “Mẹ anh bị bệnh sao? Tôi thấy tất cả các bức ảnh giống như đều ở trong bệnh viện.”
Sắc mặt của Tống Dật Hiên bỗng chốc hơi tối đi.
Giãy giụa vài lần, anh ta thấp giọng nói: “Mẹ tôi ở viện điều dưỡng, sắp được 20 năm rồi.”
“Bệnh gì?”
“Tinh thần không tốt.”
Tống Dật Hiên nói rồi, lại muốn uống rượu rồi.
Trương Mẫn thấy anh ta không muốn nói nhiều, vội vàng bê bát cháo kê tới trước mặt anh ta, nói: “Mau ăn đi, nếu không dạ dày sẽ khó chịu.”
Tống Dật Hiên sững ra.
Người phụ nữ bình thường đều muốn biết chuyện của Tống Dật Hiên, bởi vì đây là đường lối duy nhất mà bọn họ có thể tiếp cận Tống Dật Hiên, nhưng Trương Mẫn lại không có làm như vậy, ngược lại trực tiếp đổi vấn đề.
Tâm trạng của Tống Dật Hiên bỗng chốc thoải mái hơn.
“Con người cô không tồi, chẳng trách Hạ Lan lại xem trọng cô như vậy. Tương lai cũng không biết thằng nhóc thối nào có phúc, có thể lấy được cô.”
“Anh không phải là nói người như tôi không tìm được bạn trai hay sao?”
Trương Mẫn trực tiếp đem lời mà trước kia Tống Dật Hiên từng nói trả lại cho anh ta.
Tống Dật Hiên trực tiếp bị nghẹn họng.
Trương Mẫn cũng không có ý làm khó người, đứng dậy giúp Tống Dật Hiên trải xếp chăn gối.
“Đừng làm nữa, những chuyện này lát nữa sẽ có nhân viên phục vụ tới dọn. Huống chi có cả bữa sáng khách sạn cũng có.”
“Ồ.”
Trương Mẫn đáp ứng, vẫn xếp lại chăn gối, phẳng phiu gọn gàng, có hơi khiến Tống Dật Hiên nhớ tới cuộc sống trong quân khu.
“Không biết, còn tưởng cô từng làm lính.”
Trương Mẫn khựng lại, tiếc nuối nói: “Tôi ngược lại là muốn đi, nhưng chiều cao của tôi không đủ, kiếp này vô duyên với quân doanh. Thật ra tôi thật sự rất thích quân doanh. Tôi nghĩ, về sau tôi nhất định phải tìm người đàn ông làm lính để
“Người làm lính có gì tốt?”
“Người làm lính chính là tốt! Như anh ấy, muốn làm lính đều không có ai muốn anh.”
Trương Mẫn tưởng Tống Dật Hiên là loại người không ăn được nho thì nói nho chua, không khỏi có hơi tức giận.
Cô ta vừa mới có tốt ấn tượng tốt về Tống Dật Hiên, người đàn ông này có thể khiến hảo cảm của cô ta duy trì vài phút không?
Tống Dật Hiên nghe thấy lời của Trương Mẫn, cười rồi nói: “Không ai muốn tôi? Đùa gì chứ! Tôi là tự động muốn xin chuyển ngành, nếu không bây giờ thế nào cũng là một quân trưởng rồi.”
“Anh nói phét.”
Trương mẫn căn bản không tin lời của Tống Dật Hiên.
Tống Dật Hiên cũng không có tranh bua với cô ta, thấy Trương Mẫn đi đi lại lại dọn dẹp trong phòng, đột nhiên nhiều thêm một loại cảm giác ấm áp.
“Quần áo của anh khô rồi, anh sao không thu vào?”
Trương Mẫn phát hiện vest của Tống Dật Hiên còn phơi ở ban công, vội đi thu vào.
Trán của Tống Dật Hiên có chút vạch đen.
“Trương Mẫn.”
“Hửm?”
“Chúng ta sau này ước hẹn ba điều có được không?”
Lời của Tống Dật Hiên khiến Trương Mẫn ngẩn ra.
“Ba điều gì?”
“Quần áo của tôi sau này cô đừng giặt.”
“Tại sao? Tôi không giặt sạch sao? Tôi không dùng máy giặt, tôi giặt tay, thật đấy, rất sạch.”
Trương Mẫn giống như vì để chứng minh mình giặt sạch rồi, đặc biệt đưa quần áo tới trước mặt Tống Dật Hiên.
Tống Dật Hiên vốn dĩ muốn nói với Trương Mẫn, bộ vest này bị cô giặt thì một đồng cũng không đáng, nhưng lời tới miệng, thấy dáng vẻ chân thành đó của Trương Mẫn, anh ta đột nhiên khựng lại.
“Không có gì.”
Chính Tống Dật Hiên cũng cảm thầy kỳ lạ, anh ta sao lại đè lời này xuống chứ?
“Vậy sao? Tôi cảm thấy tôi giặt khá sạch. Anh thay đồ đi, tôi về phòng trước.”
Trương Mẫn nói xong thì rời khỏi phòng.
Tống Dật Hiên nhìn bộ vest trước mặt, trực tiếp để đó.
Nhân viên phục vụ tới đưa quần áo mà anh nhờ mua, Tống Dật Hiên sau khi mặc vào mới đi ra khỏi phòng.
Lưu Thi Văn đứng ở cửa phòng.
Khi Tống Dật Hiên nhìn thấy cô ta thì có hơi chán ghét.
“Cô là ma à? Sao cứ âm hồn bất tán vậy?”
“Tống tổng, tôi nghĩ chúng ta cần làm quen lại. Tôi tên Lưu Thi Văn, nhà thiết kế trang sức, khoảng thời gian trước công ty các anh từng tìm tôi, không biết Tống tổng còn có ấn tượng không?”
Lưu Thi Văn khẽ mỉm cười lịch sự giới thiệu bản thân.
Tống Dật Hiên cuối cùng cũng biết tên của Lưu Thi Văn ở trước mắt này sao lại quen rồi. Thì ra là nhà thiết kế trang sức mà anh ta muốn tìm.
Có điều anh ta cũng không có quá nhiệt tình, sau khi ‘ồ’ một tiếng vòng qua Lưu Thi Văn mà đi.
“Tống tổng, tôi đáp ứng lời mời của công ty các anh.”
“Được, trực tiếp tới công ty của chúng tôi báo cáo đi.”
Tống Dật Hiên nói xong, trực tiếp đi tới phòng của Trương Mẫn.
“Trương Mẫn, xong chưa?”
Nghe thấy Tống Dật Hiên gọi, Trương Mẫn rất nhanh đã đi ra.
“Xong rồi.”
Cô ta mặc chiếc sơ mi quần jean đơn giản, nhìn trông giống như một người bán bảo hiểm.
“Cô thay bộ khác.”
“Không đẹp sao?”
Trương Mẫn có hơi bối rối nhìn mình.
Khá được mà.
Tống Dật Hiên thấy cô như vậy, không khỏi lắc đầu nói: “Bỏ đi, tôi cùng cô đi mua quần áo.”
“Vừa hay, tôi cũng muốn đi mua quần áo, cùng đi đi, tôi còn có thể cho cô Trương ý kiến tham khảo.”
Lưu Thi Văn vội đi tới, cười híp mắt nói.
Trương Mẫn thấy Lưu Thi Văn như này, vô thức muốn từ chối, có điều Tống Dật Hiên lại nói: “Cũng được, phối thêm trang sức cho cô ấy. Mắt nhìn của cô độc đáo, có thể thu xếp được cho cô ấy.”
“Được, Tống tổng, anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ thu xếp ổn cho cô Trương.”
Lưu Thi Văn cười híp mắt nhìn Trương Mẫn mặt mày sững sờ, nói: “Cô Trương, trước đó thật sự rất xin lỗi, tôi không biết cô là bạn của Tống tổng, có chỗ nào đắc tội vẫn mong cô đừng nhớ trong lòng. Tôi bây giờ là nhà thiết kế trang sức của công ty Tống tổng, cho nên cũng tính là người một nhà. Tôi thấy cô Trương là theo Tống tổng ra ngoài bàn chuyện làm ăn nhỉ? Cách ăn mặc sửa soạn như của cô không được. Vẫn là để tôi dẫn cô đi mua sắm đi.”
“Không được sao?”
Trương Mẫn nghe nói Lưu Thi Văn là nhà thiết kế trang sức của công ty Tống Dật Hiên, bỗng thả lỏng. Con người của cô ta chính là như vậy, chỉ cần đối phương không phải là cố ý nhằm vào mình, cô ta tuyệt đối không phải là người chủ động gây hấn.
Càng huống chi còn là nhà thiết kế của công ty Tống Dật Hiên, cô ta tóm lại không thể làm quá đáng.
Lưu Thi Văn thấy Trương Mẫn không để ý rồi, nơi đáy mắt vụt qua một tia căm hận.
Một con nhỏ nhà quê, còn khiến cô ta khom lưng uốn gối như này, xem cô ta lát nữa xử lý Trương Mẫn như nào.
Trong lòng cô ta nghĩ như vậy, ngoài mặt lại treo nụ cười vô hại, trực tiếp kéo tay của Trương Mẫn cùng Tống Dật Hiên đi ra khỏi khách sạn.