CHƯƠNG 700: NGƯỜI CHỈ CÓ CÒN SỐNG THÌ MỚI CÓ HY VỌNG.
Cơ thể Tống Dật Hiện đứng lại.
Anh ta nhìn Bạch Tử Đồng, nhìn một lúc lâu, sau đó từng câu từng chữ nói: “Nam chưa cưới nữ chưa gả, tôi muốn lấy cô ấy, tôi muốn theo đuổi cô ấy, cô có ý kiến?”
“Nhưng mà trong lòng anh không có chỗ cho cô ấy. Trong lòng anh có ai, chúng ta đều tự biết rõ.”
“Thời gian là thuốc chữa lành tốt nhất, tôi có thể dọn ra một chỗ vì cô ấy, Bạch Tử Đồng, đây là chuyện của tôi và cô ấy, xin cô đừng nên nhúng tay vào.”
Giọng của Tống Dật Hiên không lớn, nhưng lại vô cùng nghiêm túc.
Bạch Tử Đồng lập tức ngây người.
“Anh quyết định buông tay với Hạ Lan?”
“Tôi còn có lựa chọn khác sao? Không buông tay với Thẩm Hạ Lan, tôi mới là không công bằng với Trương Mẫn.”
Tống Dật Hiên nói xong, lần nữa vào phòng vệ sinh.
Nhìn bóng lưng của Tống Dật Hiên, Bạch Tử Đồng đột nhiên phát hiện mình cũng không hiểu Tống Dật Hiện.
Người đời đều cảm thấy Tống Dật Hiên là công tử đào hoa, cô ta cho rằng Tống Dật Hiện sẽ tình thâm khắc cốt với Thẩm Hạ Lan, lại không ngờ, dưới tình huống như vậy, Tống Dật Hiện lại lựa chọn như thế.
Tống Dật Hiện cũng không quan tâm Bạch Tử Đồng nghĩ thế nào, bưng nước ấm và khăn nóng ra, lau sạch mặt và cánh tay cho Trương Mẫn.
Bạch Tử Đồng một lúc sau mới tỉnh táo lại.
Tống Dật Hiên vẫn luôn cao cao tại thương, lúc nào thì hầu hạ người khác? Ngoại trừ lần trước hầu hạ Thẩm Hạ Lan, cô ta thật sự chưa từng thấy Tống Dật Hiên ôn nhu và săn sóc người nào như vậy.
Có lẽ giữa anh ta và Trương Mẫn sự thật có duyên trời định không chừng.
“Đàn anh của tôi nói là cơ thể Trương Mẫn còn là một ẩn số, có thể sẽ không nghiêm trọng như vậy. Nhưng mà những lời này cũng không thể nói quá sớm, dù sao vẫn còn chưa bắt đầu trị liệu.”
“Tôi biết rồi, tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý. Người giống như tôi vậy, có con nối dõi hay không kỳ thật tôi không chút quan tâm, tôi chỉ là quan tâm cô ấy thế nào.”
Lời nói của Tống Dật Hiên làm Bạch Tư Đồng có thêm chút tán thưởng.
“Yên tâm đi, cô ấy không có nguy hiểm đến tính mạng.”
“Cảm ơn, nhưng mà tình trạng cơ thể của vẫn nên cố gắng lừa gạt Trương Mẫn, cô cũng biết, Trương Mẫn vẫn là một cô gái, cô ấy có tương đối nhiều tưởng tượng với tương lai, tôi không hy vong sớm như vậy đã đánh vỡ hết tưởng tượng của cô ấy. Có lẽ qua mấy năm có thể trị khỏi, đến lúc đó tất cả đều vui vẻ.”
Nghe thấy Tống Dật Hiên nói như vậy, Bạch Tử Đồng vội vàng gật nhẹ đầu.
“Tôi biết, tôi sẽ nói với đàn anh Chung. Đúng rồi, tôi và Hạ Lan có thể phải rời đi. Hạng mục hợp tác bên này vì Trương Mẫn đã xảy ra chuyện, nên cũng gặp trở ngại.”
“Trương Mẫn là một cô gái có trách nhiệm, cô ấy hy vọng nhất là làm tốt hạng mục này, bởi vì Thẩm Hạ Lan cất nhắc cô ấy, coi trọng cô ấy, cho nên cô ấy cảm thấy nên dốc sức tạo ra một thiên hạ cho Thẩm Hạ Lan, ít nhất thiên hạ này là lĩnh vực mà cô ấy quen thuộc. Hai người đi đi, tôi biết lần này hai người đến đây cũng không phải vì hạng mục hợp tác, mà là vì chuyện của Diệp Ân Tuấn. Hôm nay tìm được Chung Lỗi rồi, trong lòng Thẩm Hạ Lan cũng yên tâm không ít. Tôi phải ở đây, chăm sóc Trương Mẫn, cùng với Trương Mẫn, nếu như cô ấy muốn nắm lấy ngành du lịch nơi này trong tay, tôi giúp cô ấy, xem như là giúp Thẩm Hạ Lan rồi.”
Tống Dật Hiên vô cùng rõ bọn họ đến nơi này để làm gì, trước kia không nói là vì cảm thấy không nói ra, Thẩm Hạ Lan có thể tốt với anh ta một chút, hôm nay đã như vậy, anh ta cũng đã lựa chọn, đương nhiên là thẳng thắn nói ra rồi.
Bạch Tử Đồng lần đầu tiên nghiêm túc nhìn Tống Dật Hiên, thấp giọng nói: “Tống Dật Hiên, anh thật sự làm tôi lau mắt mà nhìn.”
“Cảm ơn, nhưng mà tất cả mọi thứ tôi làm, không phải là vì để người khác nhìn tôi thế nào, tôi chỉ muốn cô ấy vui vẻ.”
Tống Dật Hiên nói xong mở cửa phòng ra, ý tứ rất rõ ràng, bảo Bạch Tử Đồng ra ngoài.
Bạch Tử Đồng vẫn là lần đầu tiên bị người đuổi ra khỏi phòng bệnh, không khỏi có chút buồn bực, đồng thời lại vui vẻ thay cho Trương Mẫn.
Có lẽ bọn họ thật sự là một đôi nhân duyên đã được trời cao an bài?
Lúc Bạch Tử Đồng đi ra, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ngồi trên ghế dài cầm điện thoại gửi cái gì đó.
“Hạ Lan, cậu làm gì đấy?’ Bạch Tử Đồng đi đến ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan dùng dấu tay nói: “Tớ nhớ đến một người, có lẽ có thể giúp Trương Mẫn tốt lên.”
“Ai?”
“Lam Thần và Trương Linh.”
Thẩm Hạ Lan dùng dấu tay nói: “Máu của Lam Thần có tác dụng đặc biệt, y thuật của Trương Linh nổi tiếng thiên hạ, có lẽ có thể để bọn họ kịp thời cứu chữa Trương Mẫn.”
Bạch Tử Đồng nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Cậu đã biết rõ mọi thứ, vì sao chuyện của Diệp Ân Tuấn không tìm Trương Linh?”
Thẩm Hạ Lan lập tức ngây người.
Vì sao?
Bời vì điều kiện Trương Linh nói ra cô không muốn đồng ý.
Cô có thể không cần giọng nói của mình, có thể cùng với Diệp Ân Tuấn cùng nhau tìm thầy hỏi thuốc, nhưng mà cô không thể trơ mắt nhìn Trương Mẫn nhận hết tất cả những gì mà cô ấy không nên nhận.
“Hạ Lan, mặc dù tớ không biết giữa cậu và Trương Linh có chuyện gì, nhưng mà Trương Linh đã nói với tớ, cổ họng của cậu có thể trị được. Vì sao cậu không trị?”
Bạch Tử Đồng suy nghĩ vấn đề này đã lâu rồi, cũng không tìm được đáp án, hôm nay nếu đã nhắc đến Trương Linh, cô ta không mở miệng không được.
Thẩm Hạ Lan trầm mặc.
Cô không muốn nói, cũng không biết nên nói thế nào.
Bạch Tử Đồng thấy cô như vậy, thở dài một tiếng: “Cậu không muốn nói tớ cũng không ép cậu, nhưng mà tớ cảm thấy nếu cậu đã có cơ hội có thể phục hồi cổ họng, thì nên liều mạng. Cậu cũng không hy vọng quãng đời còn lại của mình sống trong cử chỉ chứ? Còn chuyện của Diệp Ân Tuấn, đàn anh Chung cũng không nắm chắc mười phần, nếu như, tớ nói là nếu như, nếu như đàn anh Chung cũng không có biện pháp, tớ vẫn hy vọng cậu suy xét đến Trương Linh một chút. Người chỉ còn sống, mới có hy vọng không phải sao?”
Thẩm Hạ Lan lập tức dừng lại một chút.
Người chỉ có còn sống mới có hy vọng?
Đúng thế!
Nếu như đến mạng sống cũng không có, còn nói gì đến tình cảm, còn nói gì đến quãng đời còn lại?
Thẩm Hạ Lan giống như đột nhiên nghĩ thông, cô gật nhẹ đầu nói: “Tớ sẽ xem xét, bây giờ chuyện Trương Mẫn là quan trọng nhất. Bên phía Ân Tuấn xem ý của Chung Lỗi, nếu như không được, tớ sẽ suy xét đến Trương Linh.”
“Ừ, tớ biết cậu sẽ tự lựa chọn được.”
Bạch Tử Đồng vỗ vỗ bả vai của Thẩm Hạ Lan, ánh mắt lần nữa nhìn về phía phòng bệnh của Trương Mẫn.
“Buổi sáng mai chúng ta phải đi, không nói một
Thẩm Hạ Lan hơi dừng lại, ra dấu tay nói: “Muốn tạm biệt, sáng sớm mai chúng ta đến đây.”
Hai người đứng dậy rời khỏi bệnh viện.
Tống Dật Hiên nhìn Trương Mẫn trên giường bệnh, anh ta nghĩ mãi không ra, Tiểu Bất Điểm này dáng người không cao, dũng khí đâu ra để cô ấy đối mặt với những người hung ác như vậy vẫn còn có thể che chở cho mình?
Nói không cảm động là giả.
Một người có thể dùng tính mạng của mình để che chở bạn, nói lên bạn trong lòng người kia rất quan trọng.
Anh ta không biết mình có chỗ nào đáng cho Trương Mẫn trả giá như thế, nhưng mà đã quyết định muốn theo đuổi cô ấy, anh sẽ không quan tâm nữa.
Tống Dật Hiên gửi lời cho những anh em trên đường, để bọn họ sắp xếp mấy người đi vào, chào hỏi Lưu Đông cho cẩn thận.
Nghe nói sau khi Lưu Thi Văn nhìn thấy Lưu Đông mang đi, hoàn toàn giống như là điên vậy cào xé nhân viên làm việc, lấy tội đánh lén cảnh sát giam vào trại tạm giam.
Người phụ nữ đó làm Trương Mẫn thành như bây giờ, Tống Dật Hiên cảm thấy không thể để cô ta sống dễ dàng được.
Anh ta tìm người nộp tiền bảo lãnh cho Lưu Thi Văn, hơn nữa dẫn Lưu Thi Văn đến một phòng trong biệt thự, sau đó cho người một ngày ba lần đá vào bụng Lưu Thi Văn Tất cả những gì Trương Mẫn phải gánh chịu, anh ta muốn Lưu Thi Văn trả lại gấp nghìn lần.
Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, Tống Dật Hiên lấy điện thoại ra gọi mấy cuộc, chủ yếu là muốn giao công việc của Lưu Thi Văn trong tập đoàn cho phó tổng giám đốc xử lý, nói với phó tổng giám đốc anh ta khoảng thời gian này phải ở lại bên này làm việc.
Khi Trương Mẫn tỉnh lại, nhìn thấy Tống Dật Hiên sắp xếp công việc đâu ra đấy.
Cô ấy cảm thấy Tống Dật Hiên thế này rất ưu tú.
Tống Dật Hiên để điện thoại xuống mới phát hiện Trương Mẫn tỉnh.
Anh ta vội vàng hỏi: “Đau ở đâu? Tôi đi gọi bác sĩ.”
Anh nói xong muốn đứng dậy, lại bị Trương Mẫn nắm lại.
Phát hiện mình nắm lấy tay Tống Dật Hiên, Trương Mẫn vội vàng thả ra, cô yếu ớt nói: “Tôi không sao, chỉ là đau. Cũng không yếu đuối như vậy, lát nữa là ổn rồi.”
“Nói bậy bạ gì đó, đau sao có thể nhịn một lúc là qua được? Em chờ ở đây, anh đi gọi bác sĩ.”
Tống Dật Hiên dịu dàng cười, nhưng sau đó xoay người rời đi.
Trương Mẫn cảm thấy nụ cười kia của Tống Dật Hiên rất đẹp trai?
Cô ấy đột nhiên cảm thấy mình như là tên háo sắc.
Tống Dật Hiên vốn vô cùng trắng, lại còn đẹp trai, cô cũng không phải là lần đầu tiên biết.
Nhìn nhìn phòng bệnh, Trương Mẫn thấy một mình mình ở, biết đây là phòng chăm sóc đặc biệt.
Thẩm tổng đến rồi sao?
Tại sao không thấy Thẩm tổng.
Trương Mẫn nhìn nhìn đồng hồ bên cạnh, đã hơn mười giờ, có lẽ lúc này, Thẩm tổng đã về ngủ rồi.”
Cô ấy may mắn là có thể kiên trì đến lúc Thẩm Hạ Lan đến, Tống Dật Hiên mới không có việc gì, cũng không biết Lưu Đông và Lưu Thi Văn thế nào.
Chuyện lần này có lẽ làm cho kế hoạch hạng mục bọn họ phải ngâm nước nóng.
Nghĩ đến đây, Trương Mẫn vô cùng phiền muộn, cảm thấy có chút có lỗi với Thẩm Hạ Lan.
Lúc Tống Dật Hiên dẫn theo bác sĩ quay lại, Trương Mẫn vẫn đang hối hận.
“Làm gì đấy? Không dưỡng bệnh cho tốt, than thở cái gì?”
Tống Dật Hiên giơ tay lên, trực tiếp búng lên trán cô ấy một cái.
“Ai nha, đau.”
Trương Mẫn cau mày nói, lại đột nhiên ngẩn người.
Động tác thân mật như vậy giữa bọn họ không nên có chứ?
Trương Mẫn buồn bực ngẩng đầu nhìn Tống Dật Hiên, phát hiện khóe mắt của anh ta mỉm cười, ôn nhu rất nhiều.
“Biết đau thì dưỡng bệnh cho tốt, em cũng đừng vịn vào cớ ốm mà ở lại đây, anh cho em biết, hạng mục khai thác còn cần em phải ra mặt đấy. Thẩm Hạ Lan ngày mai phải về Thành Đô rồi.”
“A? Thẩm tổng ngày mai sẽ đi sao? Nhưng mà hợp đồng của chúng ta…”
“Đừng nghĩ mấy chuyện này, đợi em khỏe lại rồi ký hợp đồng cũng không muộn. Thẩm Hạ Lan nói, bảo em dưỡng bệnh cho tốt. cô ấy bởi vì chuyện của Diệp Ân Tuấn nên muốn về sớm một chút. Thị trường bên này cô ấy yên tâm giao cho em. Em yên tâm, anh cũng sẽ ở lại giúp em. Lưu Đông bị đưa đi, bây giờ là Lưu Hi cầm quyền.”
Tống Dật Hiên rất nhanh nói xong, Trương Mẫn có chút không theo kịp.
Sao cô chỉ ngất một chút, giống như tất cả đều thay đổi.
Nhìn thấy dáng vẻ mê mang của Trương Mẫn, Tống Dật Hiên cảm thấy cô như vậy có chút đáng yêu, cười nói: “Ngốc luôn rồi sao, nhanh nghe xem bác sĩ nói thế nào.”
“A.”
Trương Mẫn gật nhẹ đầu, vội vàng nhìn về phía Chung Lỗi.
Thấy cảm xúc Trương Mẫn ổn đinh, Chung Lỗi cười nói: “Không có việc gì lớn, chỉ là gãy ba cái xương sườn, phải dưỡng một thời gian rồi.”
“Đây mà còn là không phải chuyện lớn sao?”
Trương Mẫn lập tức bối rối.
“Không được, tôi cũng không thể ở đây tĩnh dưỡng! Tôi còn công việc, tôi còn có những chuyện khác nữa.”
Nói xong, cô giãy dụa muốn đứng dậy.
“Em đừng động! Không phải anh đã nói rồi sao? Chuyện hạng mục của Thẩm Hạ Lan không nóng vội.”
“Vậy cũng không được!”
Trương Mẫn vẫn giãy dụa, giống như có việc gấp.
Đúng lúc này, Tống Dật Hiên đột nhiên ghìm cô lại trên giường.
“Anh cũng không tin, lời của bác sĩ không dùng được đúng không?”
Lực tay của anh có chút lớn, Trương Mẫn kêu đau một tiếng, Tống Dật Hiên vội vàng buông lỏng tay, lại không ngờ Trương Mẫn đột nhiên ngồi dậy, cặp môi mềm mại đột nhiên chạm vào mặt Tống Dật Hiên.
Lập tức có một luồng điện xẹt qua, hai người cùng ngẩn người.