CHƯƠNG 749: XIN ÔNG HÃY BUÔNG THA CHO BÀ ẤY
Bà Tống vô cùng kích động.
Cũng khó trách bà ấy kích động như vậy, ở cùng Tống Hải Đình hai mươi năm rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa có tuyên bố chính thức nào cả, Tống Hải Đình nhìn bộ dạng tức giận của bà Tống cũng có chút tức giận.
“Vậy bà bảo tôi phải làm sao? Hả? Tôi đã phải vì bà mà bỏ đi một thằng con trai rồi, bây giờ thằng con trai này cũng không muốn quay về, bà bảo tôi phải làm sao? Sau khi tôi chết, toàn bộ nhà họ Tống phải giao cho hai thằng chúng nó, hơn nữa những thứ mà bà đang ăn đang uống đang mặc đều là do ai kiếm mà có? Là tống Dật Hiên đó! Mặc dù nó không tôn trọng bà, nhưng nó đã đuổi bà ra khỏi nhà chưa? Có không? Ngoài tờ giấy kia ra, thì bà với bà Tống thật sự có gì khác nhau chứ? Bà còn điều gì không hài lòng?”
Bà Tống cảm thấy sợ hãi trước sự phẫn nộ của Tống Hải Đình, sau đó đột nhiên bật khóc.
“Bây giờ ông quay sang trách tôi có đúng không? Lúc đầu, khi ông lên giường với tôi tại sao ông không nghĩ rằng ông là người đã có vợ chứ? Sao không nghĩ là Tống Dật Hiên vẫn còn nhỏ chứ?”
“Đủ rồi! Đừng vô lý nữa, bà cút đi cho khuất mắt tôi!”
Tống Hải Đình trong cơn giận đã nói ra những lời nặng nề, sau đó đóng sầm cửa lại, bà Tống ngồi trong phòng khách khóc lóc.
Những người giúp việc không dám nói gì, tất cả đều lặng lẽ làm việc của mình, cố gắng giảm sự tồn tại của mình nhiều nhất có thể.
Sau khi Tống Hải Đình ra ngoài, tâm trạng vẫn vô cùng chán nản.
Nhiều năm như vậy rồi, mỗi lần ông và Tống Dật Hiên cãi nhau lương tâm ông đều cắn rứt, nếu như không phải năm đó ông làm chuyện sai trái, gia đình ông cũng không đến mức như bây giờ, nhưng ông là một người ba, làm gì có người ba nào nhận sai với con trai mình chứ?
Bây giờ nghe được suy nghĩ của Tống Đình, Tống Dật Hiên có lẽ đã gặp phải chuyện gì đó, điều này khiến Tống Hải Đình cảm thấy đặc biệt không vui.
Tống Dật Hiên đã quen với việc phải tự mình giải quyết suốt bao nhiêu năm nay rồi, đã rất rất lâu rồi anh không nhờ đến sự giúp đỡ của ông, cho dù là lần trước nhà họ Tống suýt chút nữa đã phá sản, cũng là Tống Dật Hiên một mình gỡ rối.
Ông rất muốn hỏi xem Tống Dật Hiên đã chống đỡ thế nào nhưng lời nói lại khó nói ra. Ông sợ Tống Dật Hiên sẽ lại cười nhạo ông.
Cho dù thế nào đi nữa, Tống Dật Hiên cũng là niềm tự hào của Tống Hải Đình, mặc dù trước giờ ông ấy chưa từng thừa nhận điều đó.
Vào lúc này, Tống Hải Đình vẫn rất nể phục người vợ trước của mình, nếu như không có sự giáo dục của bà ấy, Tống Dật Hiên sẽ không trưởng thành được như vậy.
Bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên Tống Hải Đình muốn tới thăm người vợ cũ của mình.
Đã qua nhiều năm như vậy, không biết bà ấy trong viện dưỡng lão thế nào.
Tống Hải Đình trước kia không nhịn được mà tới tìm, bây giờ không dám đi, nhưng vì Tống Dật Hiên, ông vẫn lấy hết can đảm tới viện dưỡng lão.
Những người trong viện dưỡng lão đều biết Tống Hải Đình, nhưng họ không quen ông, khi nghe nói ông là chồng của Lưu Mai, họ muốn gọi điện thoại cho Tống Dật Hiên hỏi một chút, nhưng bị Tống Hải Đình ngăn lại.
“Tôi đến để thăm bà ấy, đừng thông báo với con trai tôi.”
“Nhưng cậu Tống đã nói rồi, trừ cậu ấy ra, không ai được phép gặp bà Lưu.”
Lời của y tá khiến Tống Hải Đình có chút buồn bã.
“Tôi nói là không cần là không cần.”
Nói xong ông liền đi vào phòng bệnh của Lưu Mai.
Lưu Mai vẫn ngồi trên xe lăn giống như trước, ngơ ngác nhìn bầu trời bên ngoài.
Tống Hải Đình lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Mai sau hơn hai mươi năm.
Bà ấy đã già rồi.
Hai bên thái dương đã xuất hiện tóc bạc.
Nhưng khí chất của bà ấy vẫn như xưa, vẫn lạnh lùng, vẫn thanh cao như xưa.
Nếu năm đó tính cách bà ấy không như vậy, có lẽ ông ấy sẽ không đi quá giới hạn như vậy.
Tống Hải Đình đã nghĩ theo hướng này, ông bước đến bên cạnh Lưu Mai.
“Nhìn gì vậy?”
Ông nhẹ giọng hỏi.
Lưu Mai không quay đầu nhìn lại, vẫn tiếp tục nhìn bầu trời bên ngoài.
Vào lúc Tống Hải Đình cho rằng bà ấy sẽ không nói gì nữa, đột nhiên Lưu Mai mở lời.
“Trời sắp mưa rồi, Dật Hiên không mang ô, không biết người giúp việc có mang ô đến cho nó không.”
Sống mũi Tống Hải Đình đột nhiên cay cay.
“Dật Hiên đã lớn rồi, nó có thể tự chăm sóc bản thân mình.”
“Dạo này dạ dày Dật Hiên không được tốt, tôi muốn nấu ăn mang cho nó, nhưng cơ thể không còn chút sức lực nào cả, tiểu Lý cũng không cho tôi vào bếp. Dật Hiên tại sao vẫn chưa về chứ?”
Lưu Mai dường như không nghe thấy lời của Tống Hải Đình, bà vẫn tự nói một mình.
Tống Hải Đình nhìn thấy vợ trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy khó chịu trong lòng.
Y tá nói nhỏ với Tống Hải Đình: “Ông Tống, gần đây, tinh thần của bà Lưu không được tốt lắm. Ông đừng kích động bà ấy. Bà ấy đã nhiều lần muốn tự sát rồi.”
Tống Hải Đình lúc này mới nhìn thấy những vết thương trên cổ tay Lưu Mai, từng vết từng vết, giống như con dao găm đâm thẳng vào ngực ông.
Đôi mắt ông bỗng nhiên ngấn lệ.
“Lưu Mai, tôi xin lỗi, bao năm qua tôi đã sai rồi, là tôi có lỗi với bà, là tôi phá hỏng gia đình chúng ta, là tôi khiến mẹ con bà phải chịu khổ. Nhưng chuyện đã vậy rồi, tôi đã mất bà, gây ra nỗi đau mất mát cho bà và Dật Hiên, tôi không thể khiến người phụ nữ khác và con trai cô ấy tổn thương nữa, đúng không? Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi bà.”
Tống Hải Đình nhẹ giọng nhận lỗi.
Nhưng đối với Lưu Mai, ông ấy chẳng khác gì những đồ được trang trí trong phòng này.
Lưu Mai vẫn luôn sống trong suy nghĩ của riêng mình, không bị làm phiền bởi ai.
Tống Hải Đình vốn dĩ muốn hỏi về Tống Dật Hiên thông qua Lưu Mai, nhưng nhìn dáng vẻ của Lưu Mai, cuối cùng ông cũng không nói ra được.
Ở lại thêm một lúc, cuối cùng ông cũng không chịu nổi áp lực này nữa, ông đứng dậy nhanh chóng rời đi.
Ông không nhìn thấy, khoảnh khắc ông rời khỏi phong, nước mắt đã rơi từ khóe mắt của Lưu Mai.
Thấy Tống Hải Đình rời đi, y tá cũng không dám chậm trễ, lập tức gọi điện thoại cho Tống Dật Hiên.
“Cậu Tống, ông Tống vừa đến thăm bà Lưu, trạng thái của bà Lưu tạm thời vẫn ổn định, nhưng tôi muốn nói với anh một tiếng.”
Nghe y tá nói vậy, ánh mắt của Tống Dật Hiên đột nhiên nheo lại.
“Ai cho ông ta vào? Các cô làm ăn kiểu gì vậy? Chẳng phải tôi đã nói là không cho phép ông ta vào sao? Hôm nay hãy chăm sóc tốt cho mẹ tôi, mẹ tôi mà xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi sẽ đem cô đi mai táng đấy.”
Trong lòng Tống Dật
Anh hiểu rõ sự căm hận của Lưu Mai với Tống Hải Đình hơn bất cứ ai.
Ông già này uống nhầm thuốc sao?
Vậy mà lại tới viện dưỡng lão gặp bà ấy sao?
Tống Dật Hiên vô cùng tức giận, trực tiếp gọi điện thoại.
“Tống Hải Đình, nếu ông cảm thấy nhàn rỗi quá, thì đi di lịch với người phụ nữ kia đi, đi vòng quanh thế giới cũng được, đứng làm phiền đến mẹ tôi nữa. Nhiều năm như vậy rồi, ông đã quên bà ấy rồi thì sao không quên hẳn đi chứ? Ông tới làm phiền bà ấy làm gì chứ? Tôi nói cho ông biết, nếu mẹ tôi muốn tự tử, ông không xong với tôi đâu, ông có tin tôi về phá nhà ông không?”
Tống Dật Hiên la hét một hồi, khiến màng nhĩ của Tống Hải Đình ù đi.
“Thằng nhóc thối tha, ba đi thăm mẹ thì có gì sai chứ? Bà ấy là vợ ta cơ mà!”
“Cảm ơn ông vì vẫn còn nhớ bà ấy là vợ ông! Tôi cầu xin ông hãy buông tha cho bà ấy, mau rời xa khỏi bà ấy đi, mẹ tôi không có cái phúc có được danh hiệu bà Tống đó. Không phải ông đã có một bà Tống khác rồi sao? Mẹ tôi cũng không phải đồ hiếm!
Cầu xin ông đừng hành hạ mẹ tôi nữa được không?”
Những lời nói của Tống Dật Hiên khiến cảm giác tội lỗi của Tống Hải Đình như bị siết chặt lại.
“Con có thái độ gì vậy! Ta là ba con, nếu không phải vì lo con gặp phải chuyện gì, liệu ta có đến hỏi bà ấy không? Bây giờ con nói với ta những lời như vậy, thằng nhóc thối tha này, ta chưa bao giờ nghe qua trên thế giới này có người cầu xin ba mẹ mình ly hôn!”
“Còn rất nhiều chuyện ông chưa nghe qua đấy, bây giờ tôi có xảy ra chuyện gì đi nữa cũng chẳng liên quan gì đến ông cả? Từ lúc tôi vài tuổi, ông đã không còn quan tâm tôi nữa rồi, tôi sống hay chết ông có từng quan tâm không? Ông đã từng lo lắng cho tôi sao? Ông chỉ quan tâm xem cổ phiếu của tập đoàn Tống Thị thế nào, tôi chẳng qua chỉ là công cụ kiếm tiền của ông thôi.
Nếu không phải trong người có dòng máu của ông, tôi đã không phục tùng theo ông từ lâu rồi. Tôi nói cho ông biết, đừng có tiếp tục làm phiền mẹ tôi, nghe rõ chưa?”
Nói xong, Tống Dật Hiên trực tiếp cúp điện thoại.
Cả người Tống Hải Đình tức đến nỗi muốn nhảy dựng lên.
Thằng nhóc này làm loạn rồi!
Ông sinh nó ra là để nó tức giận với ông sao?
Tống Hải Đình tức giận trở về nhà.
Tống Dật Hiên rất lo lắng cho tình hình của Lưu Mai, anh biết mình lại làm phiền Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn không hay cho lắm, nhưng ngoài hai người họ, anh thật sự không biết phải tìm ai.
Vì một số chuyện mà anh ấy bị kẹt lại ở Vân Nam, tạm thời không quay về được, nhưng anh lại lo lắng cho sự an toàn của Lưu Mai.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Tống Dật Hiên vẫn gọi cho Thẩm Hạ Lan.
Diệp Ân Tuấn muốn để Thẩm Hạ Lan có thể yên tĩnh nghỉ ngơi nên đã cầm điện thoại của cô vào phòng làm việc.
Lúc tiếng điện thoại vang lên, nhìn thấy tên người gọi là Tống Dật Hiên, Diệp Ân Tuấn khựng lại một lúc, nhưng sau đó vẫn nghe máy.
“Cô ấy vừa xuống máy bay không lâu, đang nghỉ ngơi, có chuyện gì cứ nói với tôi.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn truyền đến tai Tống Dật Hiên qua đường dây điện thoại bên kia.
Tống Dật Hiên có chút buồn bực, nhưng anh ta vẫn nhẹ giọng nói: “Anh giúp tôi chuyện này.”
“Nói đi.”
“Tống Hải Đình đã đến viện dưỡng lão để gặp mẹ tôi, vết thương lòng lớn nhất trong cuộc đời mẹ tôi là tôi và Tống Hải Đình.
Bây giờ ông ta lại vào viện dưỡng lão, tôi không biết ông ta đã nói gì với mẹ tôi, tôi sợ mẹ bị kích động, bà ấy đã tự tử rất nhiều lần rồi, lần nào cũng được cứu lại trước cửa âm phủ. Nếu như không phải vì tôi, tôi biết từ lâu mẹ đã không còn muốn ở lại thế giới này nữa rồi. Bây giờ tôi không ra ngoài được, vậy nên nhờ anh và Thẩm hạ Lan giúp tôi chăm sóc bà ấy, được không?”
Tống Dật Hiên rất hiếm khi nhắc đến chuyện này với người khác.
Thẩm Hạ Lan đã biết từ lâu rồi, Diệp Ân Tuấn ít nhiều cũng biết một chút, nhưng Tống Dật Hiên vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.
Diệp Ân Tuấn không dừng lại mà tiếp tục nói: “Tôi lát nữa sẽ tới đó.”
“Tốt hơn là đi cùng Thẩm hạ Lan, mẹ tôi có cảm giác sợ hãi khi gặp những người đàn ông độc thân, kể cả khi tôi lớn lên, có lần mẹ tôi còn phản kháng lại với tôi. Thật ngại quá, làm phiền hai người rồi.”
“Quan sát thái độ nói chuyện hôm nay của của anh cũng có lịch sự, tôi và Thẩm Hạ Lan sẽ giúp chuyện này. Anh ở Vân Nam vẫn ổn chứ?”
“Cũng không có chuyện gì lớn lắm, sẽ giải quyết được thôi, tôi sẽ cố gắng về sớm nhất có thể, trước đó phiền hai người rồi.”
“Không có gì.”
Diệp Ân Tuấn cúp điện thoại, xoa xoa thái dương.
Đã lâu rồi anh không có công việc cường độ cao như vậy.
Sau khi hoàn thành nốt công việc còn lại, Diệp Ân Tuấn đứng dậy, lắc lắc vai sau đó đi về phía phòng ngủ.
Thẩm Hạ Lan vẫn đang nghỉ, xem ra cô ấy đã mệt lắm.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy thương Thẩm Hạ Lan, nếu có thể, anh ấy thật sự không muốn gây sức ép gì cho cô cả, nhưng anh đã đồng ý với Tống Dật Hiên nhất định sẽ tới đó.
“Hạ Lan, dậy đi.”
Diệp Ân Tuấn vỗ nhẹ vào má Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan tỉnh dậy mắt mũi tèm nhem, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn trước mặt, ngáp một cái rồi nói: “Trời tối rồi sao? Anh muốn ăn cơm à?”
“Ăn ăn ăn, lúc nào cũng chỉ biết ăn, em là heo sao? Hóa ra Nghê Nghê được thừa hưởng tâm hồn ăn uống từ em đó.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan trực tiếp hất tay anh ra.