CHƯƠNG 757: CHÁU LÀ BẠN TỐT CỦA TỐNG DẬT HIỆN
“Cô nói gì hả?”
“Cô không có nghe nhầm, chỉ vì tôi đã nói xấu cô một câu mà Tống Dật Hiên đã đánh tôi, ngay tại đây, sưng tấy lên vào lúc đó.
Có phải cô vô cùng vui mừng không? Cô đã kết hôn rồi mà vẫn có một người đàn ông hết lòng hết dạ với cô như vậy. Cho dù đã yêu đương, vẫn không mất đi sự bảo vệ dành cho cô. Thẩm Hạ Lan, rốt cuộc cô có ma thuật gì vậy? Có thể khiến cho đàn ông si mê cô như vậy?”
Vẻ mặt của Trương Mẫn bắt đầu có chút dữ tợn.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Trương Mẫn thực sự có chút vấn đề.
“Trương Mẫn, tôi không muốn cùng cô nói về những chuyện này. Cô nói đi, rốt cuộc cô muốn thế nào thì mới có thể thả dì Lưu Mai ra?”
“Tôi kêu cô chết, cô có đồng ý không? Tống Dật Hiên đã có thể vì cô mà không tiếc đi liều mạng. Sao hả? Vì mẹ của anh ta, cô lại không đành lòng rồi sao? Tôi thật sự rất muốn để cho Tống Dật Hiên thấy được, thấy được người phụ nữ anh ta một lòng muốn bảo vệ, rốt cuộc có đáng để anh ta đối xử như vậy không.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Trương Mẫn, thấp giọng nói: “Có phải tôi chết đi thì cô có thể thả dì Lưu Mai ra không?”
Thẩm Hạ Lan cho rằng nói lý với một người tâm thần rối loạn như Trương Mẫn, vốn dĩ là đang lãng phí nước bọt và lãng phí tình cảm.
Còn không bằng hỏi thẳng cô ta xem cách giải quyết nào là thực tế nhất.
Có lẽ Trương Mẫn cũng không ngờ rằng Thẩm Hạ Lan sẽ như vậy nên không khỏi sửng sốt.
“Cô cam lòng chịu chết?”
“Không có gì là không cam lòng. Cái mạng này của tôi là do Tống Dật Hiên cứu lại được, nếu như tôi chết đi mà có thể cứu dì Lưu Mai, thì tôi cũng không oán thán.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy, Trương Mẫn đột nhiên trở nên căng thẳng.
“Thẩm Hạ Lan, cô đừng có giở trò gì, tôi cảnh cáo cô, nếu như cô…”
“Cô nói xem muốn tôi chết thế nào đây? Nhanh gọn! Đừng có rà rà rề rề. Không phải cô vì Tống Dật Hiên khá quan tâm đến tôi, bảo vệ tôi mà sinh lòng ghen tị, thấy tôi bất mãn sao? Không phải cô vì bản thân sinh ra đã thiếu thốn tình thương, lại thấy gia đình tôi hạnh phúc sum vầy, bạn bè quý mến mà sinh lòng căm giận sao? Cô như vậy, nói đầu cô có vấn đề đã là nhẹ, tôi cho rằng đi nói lý với một người như cô là quá làm nhục chỉ số thông minh của tôi. Muốn thế nào tôi làm theo thế đó, chỉ cần cô thả Lưu Mai đi. Vì vậy, trước khi tôi chết, tôi nhất định phải nhìn thấy dì Lưu Mai khỏe mạnh. Nếu không, cô đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây.”
Sau những lời Thẩm Hạ Lan nói đã làm cho Trương Mẫn rất bối rối. Nhưng đến khi cô ta phản ứng lại, cô ta không thể kiềm chế được mà bật cười.
“Thẩm Hạ Lan, đầu óc cô có vấn đề đúng không? Cô còn bảo tôi đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây? Nơi là do tôi chọn, lẽ nào cô cũng không biết tôi sẽ sắp đặt xong chỗ này trước sao? Cô đúng thật là đơn thuần đến mức có thể.”
“Ai đơn thuần còn chưa chắc.”
Thẩm Hạ Lan vừa nói vừa cởi áo khoác ngoài ra.
Trương Mẫn nhất thời sợ hãi lùi về sau.
“Cô là kẻ điên!”
Thẩm Hạ Lan lại mỉm cười nói: “So với cô còn chưa tính là quá điên. Tôi đến đây vì dì Lưu Mai, nếu cô không để tôi gặp dì ấy, cũng được, cùng lắm tôi đưa theo cô cùng xuống âm tào địa phủ tìm Diêm Vương phân xử. Cô nói đúng, gia đình tôi đầm ấm, con cái có cả trai lẫn gái, cho dù tôi không còn nữa, chồng tôi cũng sẽ chăm sóc tốt cho bọn trẻ. Hơn nữa để trả thù cho tôi, cô đoán xem anh ấy có đi gây rắc rối cho Trương Vũ không?”
“Làm sao cô biết tên em trai tôi?”
Sắc mặt của Trương Mẫn bỗng trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Thẩm Hạ Lan lắc lắc đồ trang sức trên người, thản nhiên nói: “Không có chuyện gì tôi muốn biết mà không biết được. Tôi còn biết em trai cô học ở trường đại học nào, giáo viên chủ nhiệm tên là gì. Cho dù cô cho cậu ta chuyển đi, tôi không tin cô sẽ cắt đứt con đường học tập của cậu ta. Dù sao sau lưng tôi có rất nhiều người. Diệp Ân Tuấn có thể vì trả thù cho tôi mà tìm đến em trai cô, và có lẽ Tống Dật Hiên cũng sẽ làm vậy. Đến lúc đó, cô không còn nữa, không biết một mình em trai cô có thể chống chọi lại sự bao vây của hai gia tộc lớn không. Cho dù người phía sau cô có thể bảo vệ được em trai cô, nhưng cô không còn, đã không còn giá trị lợi dụng gì, tại sao họ lại phải giúp cô để mắt đến em trai cô. Hãy suy nghĩ cho kỹ, có để hay không để cho tôi gặp dì Lưu Mai.”
Trương Mẫn trực tiếp im lặng sau khi nghe những lời phân tích của Thẩm Hạ Lan.
Đúng vậy, đối phương vốn không thể nào giúp cô ta chăm sóc cho em trai Trương Vũ của cô ta.
“Trương Mẫn, cô cũng nhìn thấy rõ trong tay tôi đang cầm một ngòi nổ. Tôi không ngại biến nơi này trở thành bình địa, cùng lắm cũng chỉ lên báo gì đó. Dù sao thì tôi cũng chết rồi, người đời có nói gì cũng không còn quan trọng nữa, phải không? Trước khi tôi chết còn có thể kéo cô chịu tội thay, cũng không bị thiệt.”
Thẩm Hạ Lan trông có chút giống như một kẻ khốn nạn, ngồi đối diện với Trương Mẫn.
Cô cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.
“Chà, đúng là rượu ngon. Loại rượu vang đỏ này phải từ từ thưởng thức, chưa đến cuối cùng thì chưa biết ai là người có thể cười nói cuối cùng, có phải không?”
“Thẩm Hạ Lan, coi như cô giỏi!”
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, lại nhìn thấy dáng vẻ nắm chắc phần thắng của Thẩm Hạ Lan, Trương Mẫn tức giận nghiến răng dữ dội.
Thẩm Hạ Lan lúc này quả thật cực kỳ giống Tống Dật Hiên đùa bỡn và vô lại.
Nghĩ đến đây, Trương Mẫn trợn to hai mắt, hận không thể dùng ánh mắt bằm Thẩm Hạ Lan ra ngàn mảnh.
Làm sao Thẩm Hạ Lan không biết trong lòng Trương Mẫn đang nghĩ gì, nhưng cô cũng đang đánh cược, cược rằng Trương Mẫn không đành lòng bỏ lại người thân cuối cùng, cũng là em trai ruột duy nhất trên thế giới này.
Quả nhiên, Trương Mẫn tức giận, thở hổn hển nói: “Tôi có thể đưa cô đi gặp Lưu Mai, nhưng cô không thể tỉnh được. Thẩm Hạ Lan, nếu cô dám uống ly nước trước mặt, tôi sẽ đưa cô đi gặp, chỉ là không biết
Thẩm Hạ Lan mỉm cười, nhìn ly nước đã sớm chuẩn bị sẵn ở trước mặt, trực tiếp cầm lên uống cạn.
Không lâu sau, Thẩm Hạ Lan hôn mê nằm trên bàn cà phê.
Trương Mẫn có chút không yên lòng, dùng ngón tay chọc chọc Thẩm Hạ Lan, sau khi thấy cô không có phản ứng gì, lúc này mới hốt hoảng tháo ngòi nổ trên người Thẩm Hạ Lan ra.
“Hù dọa ai chứ? Quả thật chỉ là một kẻ ngốc. Nếu không để cho cô hôn mê đi, tôi có thể trói chặt được cô sao? Thật không biết rốt cuộc Tống Dật Hiên thích gì ở một kẻ ngu si như cô?”
Trương Mẫn đá Thẩm Hạ Lan, thấy Thẩm Hạ Lan vẫn hôn mê, mới lấy dây thừng trói chặt Thẩm Hạ Lan. Sau đó vỗ tay một cái, có hai người đàn ông từ bên ngoài đi vào, vác Thẩm Hạ Lan lên vai rồi đi ra ngoài qua cửa sau của câu lạc bộ.
Thẩm Hạ Lan bị ném vào một chiếc xe van không chút thương tiếc.
Trương Mẫn lại liếc nhìn Thẩm Hạ Lan lần nữa, phỉ nhổ “phì”, sau đó tự mình lái xe đưa Thẩm Hạ Lan đi về phía trước, một lúc lâu mới đến một thôn xóm ở vùng ngoại ô.
Ở đây là nông thôn.
Trương Mẫn lái xe đi thẳng vào một sân nhà lớn, sau đó gắng sức vác Thẩm Hạ Lan ra và ném thẳng vào phòng.
Lưu Mai không khỏi cảm thấy hơi sợ khi thấy Trương Mẫn mang theo Thẩm Hạ Lan đến.
“Rốt cuộc cô là ai? Cô lại bắt ai đến? Tôi nói cho cô biết, chồng tôi rất ghê gớm, cô đừng động vào chúng tôi!”
Trương Mẫn nhìn Lưu Mai không nói gì, sau đó nhìn bàn đồ ăn trước mặt Lưu Mai chưa động đến miếng nào, bất giác nhíu mày.
“Sao dì không ăn cơm?”
“Ai biết cô có bỏ độc vào trong đồ ăn không?”
Lời nói của Lưu Mai khiến Trương Mẫn bất ngờ bật cười.
“Dì xem phim truyền hình nhiều quá rồi? Sao cháu có thể hạ độc dì? Mau ăn đi, nguội cả rồi.”
“Không ăn.”
Lưu Mai cự nự như một đứa trẻ.
Trương Mẫn cũng không có tức giận và miễn cưỡng, cười nói: “Hay là cháu làm thêm trứng ốp la cho dì?”
“Không ăn!”
Lưu Mai vẫn lắc đầu, nhưng ánh mắt đã bán đứng bà ấy.
Trương Mẫn cười nói: “Dì đợi một lát, tuyệt đối đừng động đến người phụ nữ này, trên người cô ta có độc. Dì ngoan ngoãn ở yên đây, biết chưa?”
Lưu Mai sợ đến mức vội vàng lùi về sau.
“Có độc?”
“Đúng, cô ta là kẻ xấu.”
“Cô mới là kẻ xấu.”
Lưu Mai chưa đến mức không phân biệt tốt xấu.
Trương Mẫn cũng không quan tâm, cô ta liếc nhìn Thẩm Hạ Lan, thấy Thẩm Hạ Lan vẫn đang ngủ say, lúc này mới đứng dậy đi vào phòng bếp.
Thuốc mê này đủ để người bình thường mê một ngày đêm, cho nên Trương Mẫn chẳng hề lo lắng Thẩm Hạ Lan sẽ tỉnh lại.
Phải xử trí Thẩm Hạ Lan như thế nào, cô ta vẫn chưa nghĩ ra.
Cô ta chỉ là quá ghen tị với Thẩm Hạ Lan, nhìn cô không vừa mắt, chỉ muốn biết Thẩm Hạ Lan mất tích Tống Dật Hiên sẽ lo lắng cho mẹ anh ta nhiều hơn hay là lo lắng cho Thẩm Hạ Lan nhiều hơn, và Diệp Ân Tuấn, người luôn nói yêu Thẩm Hạ Lan sẽ như thế nào?
Trương Mẫn cảm thấy có thể thần kinh mình thực sự có vấn đề, bản thân cô ta cũng biết làm như vậy hết sức nhàm chán, nhưng cô ta lại không thể kiềm chế được sự ghen tị của mình.
Sau khi bước ra khỏi phòng, Lưu Mai cẩn thận nhìn xem Trương Mẫn có quay trở lại hay không, sau khi xác định Trương Mẫn không có quay trở lại, bà ấy đến trước mặt Thẩm Hạ Lan nhìn quan sát qua lại.
“Một cô gái khá xinh đẹp.”
Lưu Mai mỉm cười khi nhìn Thẩm Hạ Lan, sau đó nhanh chóng cởi dây trói cho cô.
“Cô gái, cô mau tỉnh lại đi.”
Bà ấy lay Thẩm Hạ Lan, hy vọng cô sẽ sớm tỉnh lại.
Thẩm Hạ Lan thực sự mở mắt ra, nhất thời làm Lưu Mai sợ giật nảy mình.
“Ơ kìa!”
Bà ấy đột nhiên che miệng mình lại, sau đó ra hiệu cho Thẩm Hạ Lan đừng có lên tiếng.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Lưu Mai như vậy, không kiềm chế được mà mỉm cười.
Trương Mẫn làm sao cũng không ngờ tới, thuốc mê mà cô ta cho Thẩm Hạ Lan uống lại không có tác dụng gì đối với Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan đã từng uống máu tươi của Lam Thần để giải độc. Máu của Lam Thần có tác dụng thanh nhiệt, giải độc. Đây là điều mà sau này Lam Thần đã nói với cô. Nên Thẩm Hạ Lan mới dám có gan uống nước mà Lưu Mai đã chuẩn bị trước như vậy.
Thẩm Hạ Lan nhìn quanh một lượt, nhìn vẻ mặt ngờ vực của Lưu Mai, không khỏi cười nói: “Dì à, cháu là Thẩm Hạ Lan, là bạn tốt của Tống Dật Hiên. Tống Dật Hiên kêu cháu tới đón dì về nhà.”
“Dật Hiên? Cô là bạn tốt của Dật Hiên?”
Tinh thần và trí tuệ hiện giờ của Lưu Mai vẫn khá tỉnh táo.
Thẩm Hạ Lan vội vàng gật đầu.
“Vâng ạ, Tống Dật Hiên biết được dì mất tích đã vô cùng lo lắng, và đi khắp nơi tìm dì. Người phụ nữ kia không có làm gì dì chứ?”
“Không có, cô ta nói cô ta là bạn gái của Dật Hiên.”
Vẻ mặt không đề phòng của Lưu Mai khiến trong lòng Thẩm Hạ Lan chó chút buồn khó hiểu.
“Lát nữa dì đừng có lên tiếng, cháu có làm gì dì cũng đừng có kêu lên, đợi cháu đưa dì đi tìm Tống Dật Hiên được không?”
Lưu Mai nhìn Thẩm Hạ Lan một lúc lâu, sau đó mới gật đầu, trong ánh mắt có vẻ tin tưởng.
Thẩm Hạ Lan bảo Lưu Mai tiếp tục ngồi ở chỗ cũ, bản thân thì giả vờ như vẫn đang ngủ và bị trói.
Không lâu sau, Trương Mẫn bưng theo trứng ốp la bước vào.
“Dì à, cháu đã làm trứng ốp la cho dì, còn bỏ đường vào, dì mau ăn một chút đi.”
Trong lúc nói cô ta đi thẳng về phía Lưu Mai, căn bản không nhìn thấy Thẩm Hạ Lan vốn nằm trên giường đã ngồi dậy.