Cục Cưng Có Chiêu

Chương 782


trước sau

CHƯƠNG 782: HÃY ĐƯA DÌ RỜI XA CHỖ ĐÓ ĐI

“Lưu Mai, bà cho tôi một cơ hội đi, lần này tôi chắc chắn sẽ không làm bà đau khổ, tôi phải ở bên bà đến một phút cuối của cuộc đời, đây là lời hứa ban đầu của chúng ta, bà còn nhớ không?”

Tống Hải Đình làm Tống Dật Hiên hơi tức giận.

“Ba nói gì vậy? Mẹ con còn có thể sống được nhiều năm nữa. Với lại đã đến nước này, còn muốn cứu vãn cái gì?”

“Chuyện của ba mẹ con đừng quan tâm.”

“Ba cho rằng con muốn quan tâm à? Nếu không vì mẹ con, ngay cả nói chuyện với ba con còn cảm thấy cặn bã, bây giờ ba chính là một người đàn ông cặn bã điển hình. Ba dựa vào cái gì mà cảm thấy chuyện mình ngoại tình, làm tổn thương vợ con, mà một câu xin lỗi là xong việc? Ba dựa vào cái gì mà cho rằng một câu xin lỗi là có thể được người khác tha thứ? Ba đã từng yêu mẹ thật lòng sao? Ba tự hỏi lòng mình đi, nhiều năm trôi qua, phải chăng trong lòng ba từng có một chỗ cho mẹ? Mẹ đã sinh con dưỡng cái vì ba, nhẫn nhịn vì ba, vậy mà ba vẫn không vừa lòng, đừng nói tất cả đàn ông đều sẽ phạm phải sai lầm như ba, ba nói vậy là đang sỉ nhục đàn ông đấy.”

Tống Dật Hiên trực tiếp đáp lời Tống Hải Đình.

Thẩm Hạ Lan thấy bây giờ đều là chuyện của nhà họ Tống, không khỏi nói: “Dì, cháu và Tống Đình về trước đây.”

“Chờ chút, chờ dì ký tên rồi đi cùng cháu.”

Lưu Mai làm Tống Hải Đình lập tức ướt nhòe hai mắt.

“Lưu Mai, bà thật sự muốn như vậy sao? Chúng ta làm vợ chồng nhiều năm như vậy, bà để tôi giúp bà được không?”

“Những gì cần nói tôi đã nói xong, ông xem đó mà làm thôi.”

Lưu Mai không nói gì thêm, trực tiếp ký tên lên đơn ly hôn, sau đó xoay đầu lại nhìn Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Đưa dì về đi.”

“Mẹ, con dẫn mẹ về là được rồi.”

Tống Dật Hiên cau mày, cảm thấy Lưu Mai không còn ỷ vào mình như trước nữa.

Trong lòng anh ta có chút mất mát.

Lưu Mai lại vỗ tay anh ta, cười nói: “Con quên rồi à? Trương Vũ còn ở trong bệnh viện đó, con không thể để Diệp Ân Tuấn luôn trông coi ở bên kia đúng không? Chuyện của mình thì phải tự giải quyết, mặc dù mẹ không thích Trương Mẫn, nhưng con bé là con bé, em trai của con bé là em trai của con bé, mẹ sẽ không giận chó đánh mèo, con yên tâm đi. Mẹ đi về với Hạ Lan là được rồi, đừng lo lắng cho mẹ.”

Nghe Lưu Mai nói như vậy, cuối cùng Tống Dật Hiên thở dài một hơi.

“Được, nếu mẹ có gì muốn nói thì cứ nói với con, số điện thoại con đã viết cho mẹ rồi đó.”

Tống Dật Hiên làm Lưu Mai cười một tiếng nói: “Con cho rằng mẹ ở trong trại an dưỡng nhiều năm đã trở thành bà lão quê mùa rồi sao? Cho rằng ngay cả cách lưu số điện thoại mẹ cũng không biết à?”

“Không phải, không phải con sợ mẹ không lưu được, con thấy viết ra thì tốt hơn.”

Tống Dật Hiên không thừa nhận mình đang xem thường mẹ đâu.

Thấy Tống Dật Hiên và Lưu Mai nói chuyện đến khí thế ngất trời, căn bản là không để ý đến sự tồn tại của mình, trong lòng Tống Hải Đình không biết có cảm giác gì.

Ông ta còn muốn nói gì đó, lại nhìn thấy Lưu Mai cầm tay Thẩm Hạ Lan nói: “Hạ Lan, chúng ta đi thôi.”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan thấy Lưu Mai đã đưa ra quyết định, không nói gì thêm, tiến lên đẩy Lưu Mai rời khỏi nhà họ Tống.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Tống Đình tại cổng nhà họ Tống.

Anh ta không đến cục cảnh sát với Phương Quyên mà đứng hút thuốc một mình bên cạnh xe.

Chỉ trong chốc lát, dưới chân Tống Đình đã chất đầy tàn thuốc.

“Muốn bị ung thư phổi sao? Hít nhiều khói như vậy? Không sợ Lam Tử Thất quay đầu tìm anh tính sổ à?”

Thẩm Hạ Lan muốn đến an ủi Tống Đình, nhưng cô không có cách nào mở miệng, dù sao ai có người mẹ như Phương Quyên và gặp phải chuyện như vậy cũng không chịu được.

Tống Đình thấy Thẩm Hạ Lan đi ra thì tranh thủ vứt điếu thuốc lá.

“Mợ chủ, để tôi đưa cô về.”

“Không cần, bây giờ anh như vậy, tôi không yên lòng. Nếu không anh gọi tài xế tới chở anh về đi, tôi cảm thấy bây giờ anh cần nghỉ ngơi.”

Thẩm Hạ Lan thật sự lo lắng cho Tống Đình.

Trông anh ta giống như sắp ngã xuống bất cứ lúc nào.

“Tống Đình, Phương Quyên là Phương Quyên, anh là anh, chúng tôi không nhìn anh giống như Phương Quyên đâu. Anh đừng buồn.”

Thẩm Hạ Lan vẫn vỗ bả vai Tống Đình, nói: “Hãy nghĩ về Tử Thất, nghĩ về Ân Tuấn, anh còn có nhiều bạn bè ở bên cạnh mình, anh không cô đơn. Coi như anh không phải con trai nhà họ Tống thì sao? Chúng tôi quen biết Tống Đình chứ không phải cậu hai nhà họ Tống, anh chính là anh! Cho dù thân thế anh như thế nào, thì người chúng tôi quen biết vẫn là anh thôi, không liên quan đến tên gọi và thân thế.”

Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Tống Đình rất cảm động.

“Cảm ơn cô, mợ chủ, tâm trạng tôi tốt hơn nhiều rồi.”

“Cho dù có tốt lên nhiều hay không thì cũng phải gọi tài xế đưa anh về, anh như vậy tôi không yên lòng. Dù nói thế nào, anh cũng là bạn trai của Lam Tử Thất bạn thân tôi, nếu tôi không chăm sóc tốt cho anh, đến lúc Tử Thất muốn người thì tôi phải đi đâu để tìm Tống Đình cho cô ấy? Anh nói xem có đúng không?”

Tống Đình bị Thẩm Hạ Lan nói đùa.

Anh ta ngượng ngùng nói: “Thật có lỗi, để mọi người chế giễu rồi.”

“Chúng tôi không chế giễu, cậu đã làm rất tốt rồi.”

Lưu Mai nhìn Tống Đình, không nhanh không chậm nói, thái độ ngược lại rất hiền lành.

Tống Đình nhìn thấy Lưu Mai, nghĩ đến những chuyện mẹ mình làm, không khỏi cúi người về phía Lưu Mai.

“Dì, cháu xin lỗi! Cháu thay mẹ cháu xin lỗi dì.”

“Đứa nhỏ ngốc, dì đã nói rồi, dì không giận cháu.”

Coi như Lưu Mai còn lý trí, không giận chó đánh mèo lên người khác.

“Cám ơn dì, dì Tống.”

Tống Đình như vậy làm Thẩm Hạ Lan không quá yên tâm.

“Tống Đình, nghe tôi nói đi, không thì để tôi đưa anh về cũng được.”

“Thật sự không cần đâu, mợ chủ, tôi có thể tự chăm sóc bản thân, tôi đứng đây một mình một lúc đã.”

“Vậy được rồi, nếu như có chuyện gì thì có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào, biết

chưa?”

“Vâng, tôi biết rồi.”

Thẩm Hạ Lan thấy Tống Đình như thế, lúc này mới buồn bã dẫn Lưu Mai rời đi.

Trên xe, Lưu Mai ho kịch liệt.

“Dì không sao chứ?”

Thẩm Hạ Lan vội vàng đưa cho bà ta một chai nước.

Lưu Mai nhận lấy chai nước, vội vàng uống mấy ngụm, sau đó lại ho khan lần nữa rồi bị sặc.

“Dì chậm lại một chút.”

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng vuốt lưng bà ta.

Một lúc lâu sau Lưu Mai mới ổn định lại, bà ta nhìn Thẩm Hạ Lan đang lo lắng, cười nói: “Dì không sao.”

“Đã vậy rồi còn muốn giấu diếm cháu? Dì, có phải dì đã sớm biết rồi không?”

“Biết cái gì?”

“Dì!”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy muốn khóc, trong lòng cũng rất khó chịu.

Thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, Lưu Mai lập tức nóng nảy.

“Cháu đừng có khóc nha! Đứa nhỏ này, dì thật sự không sao mà, chỉ bị sặc chút thôi.”

Thẩm Hạ Lan thấy Lưu Mai không trả lời thật lòng, nhìn bà ta hỏi: “Dì nói thật với cháu đi, có phải dì đã sớm biết chuyện về sức khỏe của mình không?”

Thấy Thẩm Hạ Lan kiên nhẫn hỏi, Lưu Mai khẽ thở dài một hơi nói: “Ừ, dì đã biết rồi, dù sao thì sức khỏe của mình, mình là người hiểu nhất. Những ngày này dì cảm thấy rất tức ngực, cơ thể cũng không quá dễ chịu, dì biết có khả năng mình đã trúng độc, nhưng dì không ngờ người chăm sóc đặc biệt lại hạ độc mình, không thể không cảm thấy bất ngờ.”

Thẩm Hạ Lan thấy mặc dù Lưu Mai có dáng vẻ nhu nhược, nhưng lại rất kiên cường, cô cảm thấy vô cùng khâm phục.

“Dì, tất cả chỉ là quá khứ thôi, dì yên tâm đi. Sức khỏe dì không tệ như dì nghĩ đâu, cháu đã tìm thầy thuốc giỏi nhất nghĩ cách chữa trị cho dì rồi, chỉ cần dì phối hợp điều trị là có thể khỏi hẳn.”

Thẩm Hạ Lan an ủi Lưu Mai.

Nhìn Thẩm Hạ Lan ở trước đây, Lưu Mai cười nói: “Không cần an ủi dì, cũng không cần phí tâm tư tìm cách an ủi dì, sức khỏe của dì dì là người hiểu rõ nhất. Hạ Lan, dì biết mình sắp không chịu được nữa rồi.”

“Dì.”

Thẩm Hạ Lan kinh ngạc nhìn bà ta.

Lưu Mai cười nói: “Thân thể của mình làm sao có thể không biết chứ? Mấy ngày trước dì còn ra máu. Mặc dù cháu có thể tìm được thầy thuốc giỏi nhất, nhưng đối với dì, dì đã có tâm lý chuẩn bị. Dì chỉ là lo cho Dật Hiên, dì sợ thằng bé không chịu được.

Đời này thằng bé thật sự quá khổ. Nếu như dì qua đời, dì sợ thằng bé sẽ không chịu nổi, nhưng bây giờ có cháu, dì đã yên tâm hơn rồi. Hai đứa là anh em họ, coi như dì thật sự chết đi, cháu cũng sẽ quan tâm đến thằng bé đúng không? Ít ra trên thế giới này, thằng bé vẫn còn có người nhà, cũng không cô đơn.”

Nghe Lưu Mai nói như vậy, Thẩm Hạ Lan cảm thấy cực kỳ khó chịu.

“Dì, dì đừng nói như vậy.”

“Không sao, dì không phải người sợ chết, dì đã trải nghiệm mọi chuyện nên trải qua, dì không còn gì tiếc nuối nữa. Bây giờ điều duy nhất dì tiếc nuối là chưa tìm được mẹ con, không gặp được chị ấy, có một số việc dì thật sự rất muốn hỏi chị ấy cho rõ ràng.”

Thẩm Hạ Lan nghe vậy vội vàng gật đầu.

“Dì yên tâm đi, cháu sẽ nhanh chóng tìm thấy mẹ, để bà ấy kịp thời gặp lại dì.”

“Gặp lại có nhận ra nhau hay không cũng không quan trọng. Dì chỉ rất muốn nhìn thấy chị ấy mà thôi. Trên đời này, chị ấy là người thân duy nhất của dì trong thế giới này.”

Cảm xúc buồn bã của Lưu Mai làm Thẩm Hạ Lan có hơi thương cảm.

“Dì, để cháu dẫn dì đến bệnh viện.”

“Không cần, dì không thích mùi ở đó, ở trong viện dưỡng lão nhiều năm, mỗi ngày đều ngửi thấy mùi đó, dì đã chán rồi. Nếu như cháu tốt với dì, thì hãy xin cho dì rời xa chỗ đó đi.”

Nghe Lưu Mai nói như vậy, Thẩm Hạ Lan vô cùng khó chịu.

“Dì, bây giờ thân thể dì có vấn đề, chúng ta cần đến bệnh viện để điều trị.”

“Không điều trị được đâu, dì chỉ muốn ở một mình, có hơi mệt mỏi, đưa dì về nhà đi.”

Thẩm Hạ Lan biết, không phải là không điều trị được như lời Lưu Mai nói, nhưng bà ta không muốn đi bệnh viện.

Cô càng thêm buồn.

Cuối cùng Thẩm Hạ Lan không xoay chuyển được Lưu Mai, cô đành lái xe đưa bà ta về biệt thự của Tống Dật Hiên.

Lúc về tới biệt thự, Lưu Mai ngăn Thẩm Hạ Lan ở trước cửa ra vào.

“Mau đi tìm Diệp Ân Tuấn đi, vì chuyện của dì mà đã làm vợ chồng phải bận tâm, cháu không cần lo lắng cho dì đâu, dì không sao, lát nữa dì sẽ đi nghỉ ngơi.”

Thẩm Hạ Lan không ngờ mình lại bị Lưu Mai cản lại, cảm giác này nên nói như thế nào đây?

Bị dì ruột của mình ngăn ở bên ngoài, cô có mấy lời muốn nói, nhưng thấy vẻ mặt tái nhợt của Lưu Mai, cô vẫn kiềm chế lại.

“Được rồi, dì đã nói như thế thì cháu không quấy rầy dì nghỉ ngơi nữa. Dì nhất định phải nghỉ ngơi cho thật tốt đó, biết chưa?”

“Biết rồi.”

Lưu Mai nở nụ cười hiền lành nhìn Thẩm Hạ Lan.

Bà ta không biết mình còn có thể nhìn thấy Thẩm Hạ Lan bao lâu nữa, cũng không biết thân thể của mình có thể chống chọi bao lâu, chỉ là đột nhiên cảm thấy đau khổ muốn khóc.

Bà ta sắp chết rồi!

Đúng lúc này, điện thoại của Lưu Mai vang lên.

Một dãy số chưa được lưu gọi tới, lúc nhìn thấy số điện thoại Lưu Mai trực tiếp bấm tắt, thậm chí còn tắt nguồn, hành động đó lập tức làm Thẩm Hạ Lan thấy hơi nghi ngờ.

Là ai gọi điện cho Lưu Mai chứ? Còn có ai biết được sức khỏe Lưu Mai xảy ra vấn đề?

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện