Cục Cưng Có Chiêu

Chương 809


trước sau

CHƯƠNG 809: DIỆP ÂN TUẤN, ANH THẬT LỢI HẠI

 

“Có phải anh nhớ lầm chỗ rồi không?”

 

Thẩm Hạ Lan thấy sắc mặt khó coi của Diệp Ân Tuấn, thì vội hỏi.

 

“Em nghi ngờ trí nhớ của chồng em à?”

 

“Không phải, em chỉ cảm thấy ngộ nhỡ anh nhớ lầm thì sao? Hay là chúng ta tới chỗ khác tìm thử xem.”

 

Thẩm Hạ Lan nói xong thì nắm tay Diệp Ân Tuấn định dẫn đi, nhưng đã muộn rồi, xung quanh đã vang lên tiếng bước chân ầm ĩ nhanh chóng bao vây bọn họ.

 

Ánh mắt Lam Thần hơi ảm đạm, khẽ nói: “Là người Ám Dạ.”

 

Lúc nghe thấy hai từ Ám Dạ, trong lòng Thẩm Hạ Lan hơi khó chịu, mặc dù cô là chủ mẫu trên danh nghĩa của Ám Dạ, nhưng toàn bộ Ám Dạ đều do Phương Thiến khống chế, Dương Tân không nghe theo mệnh lệnh của cô đã thể hiện rõ điều này.

 

Mắt Diệp Ân Tuấn hơi lạnh lẽo.

 

“Ám Dạ là đội ngũ đặc biệt của nhà họ Diệp, để phục vụ cho cấp trên, không ngờ giờ lại biến thành đội ngũ tư nhân, như vậy không bằng giải tán sẽ tốt hơn.”

 

Thẩm Hạ Lan nghe Diệp Ân Tuấn nói thế thì biết anh thật sự tức giận rồi.

 

Cũng đúng, Phương Thiến nhiều lần khiêu chiến sự nhẫn nại của Diệp Ân Tuấn đến mức giới hạn, chẳng lẽ bà ta thật sự cảm thấy anh sẽ không phản kháng lại ư? Tình mẹ con giữa bà ta và anh còn được bao nhiêu?

 

“Em cũng tán thành, nếu Ám Dạ không còn là của nhà họ Diệp nữa, không bằng giải tán sẽ tốt hơn, Lam Thần, anh lùi ra sau tìm một chỗ an toàn để nghỉ ngơi đi, chúng tôi xử lý xong sẽ gọi anh ngay.”

 

Thẩm Hạ Lan cởi áo khoác ra nói.

 

Đã lâu rồi cô không được hoạt động vui vẻ như vậy.

 

Nhưng Diệp Ân Tuấn lại nắm chặt tay cô nói: “Em cũng tìm một nơi để nghỉ ngơi đi.”

 

“Là sao? Anh đang xem thường em à?”

 

Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình bị Diệp Ân Tuấn xem thường.

 

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Chút chuyện nhỏ này còn phải đợi tới em à, huống hồ giờ em đang là phụ nữ có mang, anh là người đàn ông của em, nếu anh không giải quyết được chút chuyện nhỏ này, thì anh còn xứng làm chồng em không? Em lùi về sau đi, anh sợ đến lúc chúng ta tham chiến, sẽ có người thừa cơ dẫn Lam Thần đi, dù gì giờ anh ta cũng là điểm yếu lớn nhất của chúng ta.”

 

Câu nói này không hề có một chỗ hở, làm Thẩm Hạ Lan không biết phải phản bác thế nào.

 

“Được rồi, anh thắng, nhưng anh phải chú ý an toàn, đừng để mình bị thương.”

 

“Em yên tâm đi.”

 

Dáng vẻ tràn đầy tự tin của Diệp Ân Tuấn đã tạo dũng khí rất lớn cho Thẩm Hạ Lan, có lẽ một mình anh thật sự có thể?

 

Lam Thần thấy bọn họ như vậy thì khẽ nói: “Tôi sẽ cố gắng học tập khả năng tự vệ, bảo đảm sau này sẽ không liên lụy hai người nữa.”

 

“Tốt nhất là thế, anh dẫn Hạ Lan lùi về sau đi.”

 

Diệp Ân Tuấn chẳng thèm liếc nhìn Lam Thần.

 

Lam Thần có thể bình tĩnh như vậy sau khi mất đi Phương Đình như vậy, đã chứng tỏ người đàn ông này rất muốn báo thù, có lẽ anh ta sẽ trở thành cánh tay đắc lực của Thẩm Hạ Lan.

 

Về phần liệu Lam Thần có thích Thẩm Hạ Lan hay không, thì Diệp Ân Tuấn vẫn rất tự tin, huống hồ anh cũng cực kỳ tin tưởng tình cảm mà cô dành cho anh.

 

Lam Thần không nói gì nữa, mà chỉ nhìn Thẩm Hạ Lan, hàm ý rất rõ ràng.

 

Dưới sự thúc giục của hai người đàn ông, Thẩm Hạ Lan không cam lòng dẫn Lam Thần ra khỏi vòng vây.

 

Người Ám Dạ thấy người mình sắp đối phó là Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, thì không khỏi sửng sốt.

 

“Tổng giám đốc Diệp, chúng tôi chỉ phụng mệnh làm việc.”

 

Một người trong đó cực kỳ cung kính nói với Diệp Ân Tuấn.

 

Nhưng Diệp Ân Tuấn lại cười khẩy: “Phụng mệnh làm việc? Mấy người phụng mệnh ai? Chẳng lẽ mấy người không biết chủ mẫu nhà họ Diệp đã đổi người rồi à? Giờ người đang đứng trước mặt là chủ mẫu mới của mấy người, nhưng mấy người lại nghe theo mệnh lệnh người ngoài tiến hành bao vây cô ấy, nếu đã như thế, thì nhà họ Diệp còn giữ lại Ám Dạ làm gì?”

 

Rõ ràng người mới lên tiếng cực kỳ kinh ngạc.

 

“Chủ mẫu đổi người rồi ư? Sao chúng tôi lại không biết?”

 

Mặc dù Thẩm Hạ Lan đứng cách xa, nhưng vẫn nghe thấy đoạn đối thoại của họ, nên vội đứng ra, giơ nhẫn đại diện cho thân phận của mình lên.

 

“Mấy người nhìn đi, đây là tín vật! Chẳng lẽ mấy người không biết tín vật này à?”

 

Người đàn ông nhìn đồ vật trong tay Thẩm Hạ Lan, khẽ nói: “Cấp trên nói có người trộm tín vật của chủ mẫu, bảo chúng tôi không được lấy tín vật làm tiêu chuẩn.”

 

“Vậy còn nói gì nữa? Ra tay đi, đúng lúc, để tôi xem thử mấy năm nay thân thủ mấy người tiến bộ đến đâu, nếu mấy người có thể đánh thắng tôi, thì Ám Dạ tiếp tục tồn tại, nhưng không còn thuộc về nhà họ Diệp nữa. Tôi đứng đây nói lần nữa, Phương Thiến đã phản bội nhà họ Diệp, nên bà không còn là người nhà họ Diệp nữa, nếu mấy người muốn trung thành với bà ta như vậy, thì không xứng làm Ám Dạ nhà họ Diệp. Nhưng nếu tôi thắng, thì mấy người phải tự kiếm sống.”

 

Diệp Ân Tuấn nói rất rõ ràng.

 

Mọi người đều hơi do dự, nhưng người đàn ông đã lên tiếng lúc trước lại nhìn Diệp Ân Tuấn, khẽ nói: “Tổng giám đốc Diệp, thật xin lỗi, chúng tôi cũng chỉ phụng mệnh làm việc, cậu cũng biết, một khi Ám Dạ ra lệnh thì phải hoàn thành.”

 

“Mấy người xông lên đi.”

 

Diệp Ân Tuấn chẳng muốn nói nhiều nữa, mà bày ra tư thế ngay.

 

Mấy người đó nhìn Diệp Ân Tuấn, mặc dù hơi do dự, nhưng vẫn ra tay.

 

Thẩm Hạ Lan chứng kiến cảnh tượng này, thì thật sự cảm thấy giải tán Ám Dạ là một sự lựa chọn chính xác.

 

Lúc Diệp Ân Tuấn đánh nhau với họ, Thẩm Hạ Lan luôn chú ý đến động tĩnh xung quanh, rồi nói với Lam Thần: “Anh nói thử xem liệu Phương Thiến có ở gần đây không?”

 

“Không đời nào, mụ già đó sợ chết lắm, bà ta chỉ biết cuộn mình trong hành động của mình thôi, đợi cuộc chiến kết thúc mới bước ra để chế giễu hoặc nổi giận.”

 

Lam Thần đã nhìn thấu con người Phương Thiến.

 

Thẩm Hạ Lan thấy Lam Thần vẫn đang chảy máu, thì không khỏi nhíu mày.

 

“Anh có thuốc cầm máu không? Anh chảy máu như vậy thật sự sẽ chết đấy.”

 

“Tôi quên mang theo rồi.”

 

Thẩm Hạ Lan nghe Lam Thần nói thế thì biết anh đã biết chỗ để

thuốc trong nhà họ Phương, nhưng không kịp chú ý đến.

 

Nghĩ tới đoạn tình cảm giữa anh và Phương Đình, Thẩm Hạ Lan bỗng hơi nghẹn ngào.

 

Con người thật sự quá yếu đuối trong cuộc đời này, bạn không bao giờ biết rốt cuộc may mắn hay tai họa sẽ tới trước, nên nhân lúc năm tháng bình yên, đôi bên nảy sinh tình cảm, mà quý trọng khoảng thời gian được ở bên người mình yêu.

 

Thẩm Hạ Lan lại nhìn về phía Diệp Ân Tuấn.

 

Mặc dù Diệp Ân Tuấn bị nhiều người bao vây, không thể chiến thắng nhanh chóng, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn nhạy bén nhận ra, võ công của anh lại tiến bộ.

 

Rốt cuộc người đàn ông này luyện võ khi nào vậy?

 

Ngày nào anh cũng bận rộn như vậy, chuyện công ty, nhà họ Diệp và các con đều do một mình anh lo liệu, sao anh vẫn còn thời gian đi tập luyện cơ thể vậy?

 

Thẩm Hạ Lan hơi ghen tỵ điều này với anh.

 

Lam Thần thấy trong mắt Thẩm Hạ Lan đều là bóng dáng Diệp Ân Tuấn, thì nhớ tới trước đây Phương Đình thà để mình chịu khổ cũng không muốn anh chảy máu để chữa trị.

 

Lúc đó trong mắt Phương Đình đều là bóng dáng Lam Thần, như thể anh là mặt trời, là tất cả của cô, ánh sáng trong mắt cô như những vì sao xinh đẹp nhất ở chân trời, soi sáng trái tim cũng như cuộc đời Lam Thần.

 

Là Phương Đình nói cho anh biết, ngoài việc làm người thuốc cho nhà họ Phương, anh vẫn còn rất nhiều khả năng khác. Cũng chính cô đã nói cho anh biết, thế nào là ấm áp trên cõi đời này, nhưng tại sao một cô gái lương thiện ngây thơ như vậy, lại mất sớm như thế?

 

Lam Thần nhìn lên trời, anh nghe nói sau khi chết người lương thiện sẽ bay lên trời làm thiên sứ, anh thật sự hy vọng Phương Đình có thể trở thành thiên sứ, rồi sống vô tư không lo nghĩ, cũng không còn chịu đựng sự ghê tởm ở nhân gian và sự tàn phá bữa bãi của tình thân nữa.

 

Cứ để anh làm người giết chóc ở nhân gian suốt cuộc đời đi, vì cô, anh có thể chọn con đường vạn kiếp bất phục, chỉ mong từ nay về sau anh sẽ có năng lực bảo vệ mà mình muốn để che chở người khác, đừng bao giờ bất lực yếu ớt như này là được.

 

Tất nhiên Thẩm Hạ Lan không biết Lam Thần đang nghĩ gì, giờ cô chỉ nhìn thấy dáng vẻ oai hùng của Diệp Ân Tuấn trong cuộc chiến, cảm thấy anh rất đẹp trai, cool ngầu, trong mắt cô đều là ngôi sao nhỏ lấp lánh.

 

Trận này Diệp Ân Tuấn đánh rất vất vả, dù võ công của anh đã tăng lên, nhưng đối mặt với nhiều người bao vây công kích như vậy, anh vẫn cảm thấy hơi tốn sức, nhưng sau lưng anh là Thẩm Hạ Lan và Lam Thần, nếu anh ngã xuống, thì bọn họ phải làm thế nào?

 

Niềm tin này đã làm Diệp Ân Tuấn càng đánh càng hăng, cũng để người khác biết rõ thực lực thật sự của anh.

 

Mấy người không phục lúc trước đều có chút không chống đỡ được.

 

Ai cũng biết nếu trận này đánh đến cuối cùng, một là hai bên cùng tổn hại, hai là bọn họ bị Diệp Ân Tuấn đánh tơi tả, giờ xem ra vế sau có tính khả thi hơn.

 

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi hoan hô, như một đứa trẻ.

 

“Diệp Ân Tuấn, cố lên!”

 

Diệp Ân Tuấn thấy cô nhảy cẫng lên thì sợ đến mức tim suýt ngừng đập.

 

“Bà cô của tôi ơi, em đừng có nhảy! Giờ em đang mang thai đấy.”

 

Vì Diệp Ân Tuấn mất tập trung, nên bị một người đấm vào mặt ngay.

 

Thẩm Hạ Lan nhất thời vô cùng đau lòng.

 

“Mẹ kiếp, mấy người đúng là hiếp người quá đáng, mấy người tưởng chúng tôi hết người rồi à?”

 

Thẩm Hạ Lan nói xong thì xắn tay áo định xông lên, nhưng bị Lam Thần ngăn cản.

 

“Anh làm gì đấy?”

 

“Diệp Ân Tuấn nói cô không được rời đi, mà phải bảo vệ tôi.”

 

Lời nói ngay thẳng của Lam Thần làm Thẩm Hạ Lan nhất thời buồn bực.

 

“Thôi đi, anh là đàn ông con trai, chỉ cần trốn kỹ là được, đâu cần tôi phải bảo vệ.”

 

“Không được, ngộ nhỡ có người đánh lén thì sao, cô phải ở lại đây bảo vệ tôi, huống hồ Diệp Ân Tuấn hoàn toàn không cần cô giúp đỡ, nên cô đừng gây thêm phiền phức là được.”

 

Câu nói này của Lam Thần càng làm Thẩm Hạ Lan buồn bực hơn.

 

“Tôi gây thêm phiền phức chỗ nào?”

 

“Cô còn chối, cô không nhìn thấy Diệp Ân Tuấn hoàn toàn không bị đánh à? Chưa tới năm phút nữa, mấy người này sẽ ngã xuống hết.”

 

Nghe Lam Thần nói thế, Thẩm Hạ Lan mới nhìn về phía Diệp Ân Tuấn, quả nhiên anh đang chiếm ưu thế hơn họ.

 

Chưa tới ba phút, mấy người ở đây là ngã xuống, còn Diệp Ân Tuấn vẫn đứng sừng sững ở đó, ngoài việc anh đang thở hổn hển, thì không còn bệnh trạng nào khác.

 

Thẩm Hạ Lan thật sự sùng bái Diệp Ân Tuấn.

 

Cô thấy cuộc chiến đã kết thúc thì vội kéo Lam Thần chạy tới.

 

“Ân Tuấn, anh thật lợi hại!”

 

Diệp Ân Tuấn rất hưởng thụ câu khen ngợi của Thẩm Hạ Lan.

 

Anh khẽ cười, nắm lấy tay Thẩm Hạ Lan.

 

“Kể từ hôm nay, Ám Dạ sẽ không thuộc về nhà họ Diệp nữa, tôi tuyên bố, đội ngũ Ám Dạ giải tán, lát nữa tôi sẽ xin ý kiến cấp trên, về phần sau này mấy người muốn theo ai, không liên quan gì đến nhà họ Diệp chúng tôi, nhưng nếu mấy người vẫn muốn tổn thương vợ tôi, dù huy động toàn bộ nhà họ Diệp, tôi cũng phải khiến mấy người trả giá đắt.”

 

Diệp Ân Tuấn nói xong thì dẫn Thẩm Hạ Lan và Lam Thần định rời đi, đúng lúc này, giọng nói quen thuộc bỗng ngăn cản bước chân của họ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện