Cục Cưng Có Chiêu

Chương 817


trước sau

CHƯƠNG 817: TÔI KHÔNG DÁM NỮA

“Cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau cấp cứu đi!”

Bác sĩ thấy y tá thất thần, thì lạnh lùng quát.

Lúc này y tá mới phản ứng lại.

Sau một hồi cấp cứu, dấu hiệu sự sống của Thẩm Hạ Lan lên xuống không ổn định, làm bác sĩ toát mồ hôi hột.

Diệp Ân Tuấn ở bên ngoài chờ đợi cũng rất sốt sắng, hận không thể biến mình thành bác sĩ, để vào trong canh chừng Thẩm Hạ Lan.

Đúng lúc này, Phi chạy tới thở hổn hển.

“Tổng giám đốc Diệp, anh Thần bảo tôi đưa cho anh cái này, nói có thể có tác dụng với chủ mẫu.”

Diệp Ân Tuấn sửng sốt, lúc anh nhìn thấy trong tay Phi đang cầm thứ gì, trong lòng anh không khỏi mừng rỡ.

Là máu Lam Thần.

Tô Nam từng nói, máu Lam Thần có giá trị rất cao, hơn nữa còn có nhiều công dụng.

Diệp Ân Tuấn cầm lấy chiếc lọ, không nói câu nào đã xông thẳng vào phòng cấp cứu.

“Mấy người mau truyền thứ này cho cô ấy đi!”

Câu nói của Diệp Ân Tuấn làm bác sĩ hơi sửng sốt.

“Đây là thứ gì?”

“Tôi bảo sao thì ông cứ làm vậy đi, mau lên.”

Giờ Diệp Ân Tuấn đâu có thời gian để giải thích mấy thứ này?

“Nhưng nếu xảy ra án mạng thì chúng tôi không gánh nổi trách nhiệm.”

Bác sĩ hơi không dám.

Y tá vội nhận lấy, khẽ nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Dứt lời, trong lúc bác sĩ chưa kịp phản ứng lại cô đã tiêm cho Thẩm Hạ Lan.

Bác sĩ sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.

“Khương Hiểu, cô đang làm gì đấy? Cô không muốn làm việc nữa à? Nếu xảy ra án mạng, cô có gánh nổi trách nhiệm không?”

Y tá tên là Khương Hiểu khẽ đáp: “Anh Diệp nặng tình với vợ như vậy, chắc chắn sẽ không hãm hại cô ấy.”

“Cô thì hiểu cái gì?”

Bác sĩ còn chưa dứt lời, Diệp Ân Tuấn đã liếc nhìn Khương Hiểu.

Đây là một cô gái rất bình thường, nhưng trong lòng Diệp Ân Tuấn lại nảy ra một chủ ý.

“Cô tên là Khương Hiểu?”

“Đúng vậy.”

“Cô mau thu dọn đồ đạc từ chức ở bệnh viện đi, từ giờ trở đi, cô sẽ là y tá riêng của vợ tôi, tôi sẽ trả cho cô tiền lương mỗi tháng cao hơn gấp đôi so với ở đây.”

Khương Hiểu sửng sốt trước câu nói của Diệp Ân Tuấn, nhưng vẫn vui vẻ gật đầu.

“Cảm ơn anh Diệp.”

“Cô đi đi.”

Cách làm của Diệp Ân Tuấn đã làm bác sĩ không biết phải kết thúc thế nào.

Đúng lúc này, hình như Thẩm Hạ Lan đã có động tĩnh.

“Mấy người mau kiểm tra vợ tôi đi.”

Diệp Ân Tuấn cũng không ra ngoài ngay.

Giờ bác sĩ không thể đuổi Diệp Ân Tuấn ra ngoài được, đành phải mau chóng kiểm tra Thẩm Hạ Lan.

Điều làm ông không ngờ là, dấu hiệu sự sống của Thẩm Hạ Lan đang tăng lên, hơn nữa số liệu các phương diện cũng bắt đầu ổn định.

“Thế nào?”

Diệp Ân Tuấn vội hỏi.

Bác sĩ rất buồn bực nói: “Mọi thứ đều đã trở về bình thường, giờ thân nhiệt của vợ cậu cũng đang tăng lên, cậu Diệp, chất lỏng màu xanh mà cậu mới đưa cho Khương Hiểu là gì thế?”

“Chuyện này không liên quan đến ông nên ông đừng hỏi, mau kiểm tra cho cô ấy đi, nếu đã ổn thỏa thì mau đưa cô ấy vào phòng bệnh đi.”

“À, được.”

Vì khí thế của Diệp Ân Tuấn, nên bác sĩ không dám hỏi thêm câu nào nữa, thậm chí còn hơi hối hận, nếu mình cũng có thể mặc kệ mọi thứ như Khương Hiểu, có phải giờ số phận của mình cũng thay đổi rồi không?

Nhưng mọi thứ đều không thiết thực, dù gì ông cũng là một bác sĩ.

Sau khi quan sát hơn 20 phút, mọi thứ trong người Thẩm Hạ Lan đều ổn định, lúc này cô mới được đưa tới phòng bệnh.

Diệp Ân Tuấn luôn ở bên cạnh canh chừng, nhìn khuôn mặt hồng hào của Thẩm Hạ Lan, anh cảm thấy mọi thứ đều không chân thực.

Nếu không có Lam Thần, rốt cuộc giờ Thẩm Hạ Lan và đứa bé sẽ thế nào, có lẽ anh đã sớm đoán ra rồi.

Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan, nhiệt độ ấm áp đó làm trái tim anh dần bình ổn lại.

Anh gửi tin nhắn cho Lam Thần.

“Cảm ơn anh, tôi nợ anh hai mạng người.”

“Đây là điều tôi nên làm thôi.”

Lam Thần nhắn xong cũng vội đi làm chuyện của mình.

Chẳng mấy chốc, Diệp Ân Tuấn lại nhận được tin nhắn, Đường Trình Siêu tỉnh rồi.

Nghĩ tới Đường Trình Siêu, mắt Diệp Ân Tuấn lại trở nên lạnh lẽo.

Khương Hiểu đã làm xong thủ tục từ chức, biết Thẩm Hạ Lan không sao, nên vội đi tới phòng bệnh.

“Anh Diệp, tôi tới làm việc đây.”

“Được, cô hãy chăm sóc tốt cho mợ chủ, tôi phải ra ngoài một chuyến.”

Diệp Ân Tuấn thâm tình hôn lên trán Thẩm Hạ Lan, rồi mới luyến tiếc rời đi.

Khương Hiểu nhìn Thẩm Hạ Lan, quả nhiên là một cô gái xinh đẹp.

Nhưng một người phụ nữ có hạnh phúc hay không không phải nhìn vào mặt, mà nhìn vào cách đối xử của người chồng, Khương Hiểu hơi ngưỡng mộ tình cảm nồng đậm mà Diệp Ân Tuấn dành cho Thẩm Hạ Lan, thậm chí còn có suy nghĩ muốn tìm một người đàn ông như anh.

Ban đầu Thẩm Hạ Lan còn cảm thấy mình như rơi vào hầm băng, toàn bộ xương cốt đều lạnh lẽo, thậm chí còn không cử động được, nhưng không biết từ lúc nào, một dòng nước ấm lại chảy vào, như hòa tan băng tuyết, làm cơ thể nhanh chóng trở nên ấm áp.

Cô dần cảm thấy đầu ngón tay mình có thể cử động được, máu trong người cũng bắt đầu lưu thông, cảm thấy hình như mình sống lại rồi.

Cô không chết nữa đúng không?

Thẩm Hạ Lan vui mừng, muốn mau chóng tỉnh lại, nhưng cô lại mệt mỏi như bị một ngọn núi lớn đè lên ngực, làm cô nặng nề ngủ thiếp đi lần nữa.

Diệp Ân Tuấn rời khỏi phòng bệnh Thẩm Hạ Lan, rồi đi tới phòng Đường Trình Siêu theo sự chỉ dẫn của Lam Thần.

Đường Trình Siêu biết mình đã được cứu, thì bắt đầu điên cuồng đập phá đồ đạc, thậm chí còn tấn công người bên cạnh, nếu Lam Thần không sớm sắp xếp vệ sĩ đi theo, có lẽ anh ta đã có thể xé xác Lam Thần.

“Rốt cuộc Diệp Ân Tuấn đã cho anh bao nhiêu lợi ích, mà anh có thể liều mạng như một con chó vì anh ta như vậy? Lam Thần, nhà họ Phương bị anh ta lật đổ, mà anh không muốn báo thù giúp họ à?”

Lam Thần hoàn toàn xem lời nói của Đường Trình Siêu là tạp âm.

Anh đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, đúng lúc gặp Diệp Ân Tuấn đang đi trên hành lang.

“Tổng giám đốc Diệp.”

“Sau này anh cứ gọi tên tôi đi.”

Lam Thần sửng sốt, anh hiểu hàm ý câu nói này, nhưng lại khẽ nói: “Tôi không thể phá vỡ quy tắc.”

“Không có

quy tắc gì cả, Ám Dạ là của anh, bản thân anh cũng không thuộc phạm vi quản lý của tôi, anh và tôi không phải quan hệ cấp trên cấp dưới, nên anh đừng gọi tôi như vậy, chúng ta chỉ là bạn bè thôi.”

Diệp Ân Tuấn rút một điếu thuốc đưa cho Lam Thần.

Lam Thần cũng không từ chối, anh nhận lấy rồi châm lửa, rít hai hơi rồi khẽ nói: “Đường Trình Siêu đang kêu gào ở bên trong.”

“Anh cho anh ta ngậm miệng lại đi, chỉ cần giữ lại chút hơi thở là được.”

Giờ Diệp Ân Tuấn mà nghe thấy tên Đường Trình Siêu là muốn giết người, nhưng anh không thể, anh phải giữ lại anh ta.

Lam Thần gật đầu, đi vào chưa được bao lâu thì bên trong truyền ra tiếng hét thảm thiết của Đường Trình Siêu.

Diệp Ân Tuấn đứng bên ngoài hút hai điếu thuốc, thì tiếng hét thảm thiết ở bên trong mới suy giảm.

Thấy Lam Thần ra ngoài, Diệp Ân Tuấn khẽ hỏi: “Anh ta chết chưa?”

“Chưa, anh ta vẫn còn chút hơi thở, hơn nữa, nơi này là bệnh viện, chỉ cần anh đồng ý chi tiền, anh ta sẽ không chết.”

Nghe Lam Thần nói thế, Diệp Ân Tuấn liền biết, mấy năm nay Lam Thần có thể sống sót trong nhà họ Phương, có lẽ cũng không phải là người hiền lành.

Nhưng anh thích Lam Thần như vậy.

Diệp Ân Tuấn vỗ vai Lam Thần, khẽ nói: “Nếu rảnh thì anh tới sân huấn luyện rèn luyện cơ thể đi, giờ anh thật sự quá yếu.”

“Được, đến lúc đó mong anh chỉ bảo nhiều hơn.”

“Chuyện này đơn giản thôi.”

Diệp Ân Tuấn nói xong thì mở cửa phòng bệnh.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn sửng sốt.

Anh không ngờ Lam Thần lại tàn nhẫn đến thế?

Tay chân Đường Trình Siêu co quắp một cách quái dị, còn anh ta thì nằm dưới sàn thở hổn hển như chó, trông có vẻ thật sự chỉ còn lại chút hơi thở.

“Ai đã đánh anh ta?”

Diệp Ân Tuấn lạnh nhạt hỏi.

Phi vội nhìn ra ngoài, rồi khẽ đáp: “Là anh Thần.”

“Chỉ một mình anh ta?”

“Vâng.”

Nghe xong câu trả lời của Phi, Diệp Ân Tuấn liền mỉm cười.

Anh thật sự yên lòng khi có người tàn nhẫn như vậy ở bên Thẩm Hạ Lan.

Lúc Diệp Ân Tuấn đi tới ngồi xổm bên cạnh Đường Trình Siêu, thì mắt anh ta đã đỏ ngầu.

“Anh giết tôi đi! Diệp Ân Tuấn, anh không cảm thấy xấu hổ khi nhục nhã tôi như vậy à?”

“Không hề, huống hồ tôi không chỉ muốn nhục nhã anh, mà còn giày vò anh, không ngờ anh dám nhốt Hạ Lan chết trong kho lạnh cùng anh, Đường Trình Siêu, anh có bao nhiêu mặt mũi? Nếu không phải tôi nể tình 5 năm trước anh đã cứu cô ấy, thì anh tưởng lần trước tôi sẽ tha cho anh và nhà họ Đường à? Anh không biết cụp đuôi chạy về địa bàn của mình yên ổn làm người, mà còn nảy sinh ý đồ xấu gây rắc rối cho Hạ Lan, anh thật sự cảm thấy Diệp Ân Tuấn tôi dễ bắt nạt lắm, đúng không?”

Giọng nói của Diệp Ân Tuấn không lớn, thậm chí còn không nhấn nhá, nhưng lại khiến người khác cảm thấy sợ hãi như thần chết đang tới gần.

Đường Trình Siêu nổi giận: “Cô ấy vốn không phải người của anh, anh chỉ mang tới tổn thương cho cô ấy, nếu anh không bảo vệ được cô ấy, tại sao lại không buông tay?”

“Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, chưa đến lượt anh xen vào, không ngờ anh mặc kệ chuyện sống chết cả nhà họ Đường để chết cùng Thẩm Hạ Lan, được, tôi sẽ tác thành cho anh, từ lúc anh dẫn cô ấy đi, thì nhà họ Đường đã biến mất khỏi thế giới này. Giờ anh biết rồi chứ? Bà nội anh lớn tuổi như vậy, anh nói thử xem tôi nên bán bà ta đến đâu?”

“Anh không được động vào bà nội tôi.”

Đường Trình Siêu định nhảy dựng lên, nhưng giờ tay chân anh ta đều bị gãy, đau đến thấu xương.

Diệp Ân Tuấn nhấc chân, giẫm mạnh lên mu bàn tay anh ta, lạnh lùng nói: “Anh cũng luyến tiếc người nhà à? Tôi tưởng anh đến chết còn không sợ, mà lại sợ tôi giày vò người nhà anh à? Đúng rồi, tôi quên nói cho anh biết, tôi đã tìm thấy mẹ anh rồi, không bằng để tôi cho bà ấy nhìn thấy bộ dạng hiện tại của anh.”

“Không! Đừng mà! Đừng để bà ấy nhìn thấy tôi!”

Cả người Đường Trình Siêu suy sụp.

Anh có thể từ bỏ toàn bộ nhà họ Đường, cũng như mọi thứ mà anh có, nhưng trên đời này người duy nhất mà không nỡ từ bỏ là mẹ anh.

Đúng lúc Diệp Ân Tuấn nắm được điểm yếu này.

Anh lạnh lùng nói: “Lúc anh đụng vào Thẩm Hạ Lan thì anh nên biết, cô ấy là vảy ngược của Diệp Ân Tuấn tôi, là người anh không thể đụng vào, nhưng nếu anh đã đụng vào, thì tôi sẽ không tha thứ cho anh. Tôi đã cho anh và nhà họ Đường cơ hội rồi, là do mấy người không biết quý trọng, nên đừng trách tôi. Chắc anh cũng nghe qua câu phòng bị cả ngày lẫn đêm, không bằng làm một mẻ, anh nói tôi có nên diệt sạch nhà họ Đường không, kể cả mẹ anh?”

Đường Trình Siêu nghe Diệp Ân Tuấn nói thế thì cả người không thể kiên trì được nữa.

Anh ta khóc như một đứa trẻ yếu ớt.

“Diệp Ân Tuấn, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi! Tôi không dám nữa, xin anh hãy tha cho người nhà tôi, anh muốn làm gì tôi cũng được, dù phải lăng trì tôi cũng không kêu ca một tiếng, chỉ mong anh bỏ qua cho người nhà tôi được không?”

Đường Trình Siêu từng ngông cuồng tự đại, bá chủ một phương ở Mỹ, nhưng giờ lại cầu xin như chó vẫy đuôi ở dưới chân Diệp Ân Tuấn, nhưng anh sẽ thật sự bỏ qua cho anh ta ư?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện