CHƯƠNG 911: NGƯỜI NÀY LÀ AI?
“Bảo các người ở đâu thì các người cứ ở đó, nói nhiều như vậy làm gì?”
Hỗ hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Thẩm Hạ Lan cảm thầy những người ở đây cũng giống như Diệp Tri Thu, tính tình xấu giống nhau, không có chút tình người như nhau.
Cô xem qua nơi mình ở thì thấy không thiếu thứ gì, mọi thứ đều là công nghệ tiên tiến và hiện đại nhất, nhưng tất cả đều phải có chứng chỉ công nghệ cao.
Tiêu Ái không có tâm tư cùng Thẩm Hạ Lan quan sát những thứ này, bà ta nhanh chóng tìm được tủ thuốc, lấy thuốc từ trong đó ra, đưa cho Thẩm Hạ Lan.
“Mau uống đi, nếu không ăn uống không quen sẽ cảm thấy khó chịu.”
Thẩm Hạ Lan xem qua thuốc, quả nhiên nó tương ứng với triệu chứng của cô, liền cầm lấy thuốc nước rồi uống.
Sau khi nhìn thấy cô uống xong, Tiêu Ái dìu cô đến bên giường, nhỏ giọng nói: “Mau đi nghỉ ngơi đi, Diệp Tri Thu bị thần kinh không biết khi nào sẽ làm gì, nhân lúc anh ta chưa làm gì hết, con cứ chăm sóc cơ thể mình trước đi.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Cô nhìn khuôn mặt có chút hồng hào vì chờ mong của Tiêu Ái, đột nhiên hỏi: “Mẹ, mẹ lẽ nào không khó chịu sao?”
“Mẹ đã quen từ lâu rồi, chuyển ra nước ngoài nhiều năm như vậy, có khi một năm mới về nước máy lần, từ lâu đã quen rồi, lâu rồi thì quen thôi, cơ thể cũng trở nên giống cỏ dại, đi đâu cũng không bị ăn uống không quen nữa, ngược lại con đang có thai lại còn theo mẹ đi khắp nơi, thiệt thòi cho con rồi.”
“Mặc kệ chuyện thiệt thòi đi, dù sao từ nhỏ đến lớn con cũng chưa từng thấy cha bao giờ, bây giờ có thể gặp được cha, cũng coi như không hối tiếc, chỉ mong Diệp Tri Thu đừng lừa gạt chúng ta.”
Thẩm Hạ Lan nói xong cảm thầy vô cùng yếu ớt.
Cô nằm xuống dưới sự vỗ về của Tiêu Ái, không bao lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.
Cô biết ở nơi này phải đề cao cảnh giác, nhưng cho dù trong lòng nghĩ như vậy, cô vẫn không ngăn được cơn buồn ngủ đang ập đến.
Thẩm Hạ Lan ngủ chưa bao lâu, Tiêu Ái đã ngồi dậy.
Bà đứng ngoài cửa số nhìn ra biển ngoài kia, không biết đang nghĩ gì.
Thẩm Hạ Lan ngủ một giấc thoải mái, không ai quấy rầy, cũng không ai đến hỏi han gì, dường như quên sạch mắt Diệp Tri Thu đi rồi.
Lúc cô mở mắt ra là do bị đói mà tỉnh.
Nhìn Tiêu Ái đứng trước cửa số kiểu Pháp nhìn cảnh biển bên ngoài như pho tượng, Thẩm Hạ Lan biết có lẽ bà đang nhớ cha.
Tiếng ngồi dậy của Thẩm Hạ Lan làm Tiêu Ái tỉnh táo lại.
Bà nhanh chóng quay lại.
“Dậy rồi? Muốn ăn gì không?”
“Có đồ ăn sao?”
Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc Diệp Tri Thu sẽ hầu hạ bọn họ như khách sao?
Sao cô không tin điều đó chút nào hết vậy?
Tiêu Ái cười nói: “Mẹ vừa đi ra ngoài xem, ở đây có phòng bếp, trong bếp có đầy đủ mọi thứ, hình như muốn chúng ta tự mình nấu. Lúc con ngủ mẹ đã đi nấu cháo rồi, bây giờ có lẽ cũng sắp được rồi. Chờ sức khỏe con tốt hơn, mẹ làm món khác cho con ăn.”
Thẩm Hạ Lan nghe Tiêu Ái nói vậy vội vàng lắc đầu.
“Mẹ, để con làm là được, sức khỏe mẹ không tốt, cũng không biết có mang thuốc không, để con làm cho.
“Con đang có thai, mẹ sao có thể để con vắt vả? Yên tâm đi, sức khỏe của mẹ, bây giờ vẫn chịu đựng được, chờ đến lúc mẹ không chịu được nữa mẹ sẽ nằm xuống nghỉ một lát, mẹ đi múc cháo.”
Tiêu Ái vừa nói vừa bước ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan nhìn bố cục ở đây, khá hiện đại, nhưng lại có mang theo một chút trang trí cổ tích, khiến cô chắc hẳn thêm máy phần suy đoán của mình.
Diệp Tri Thu nhất định phải có người mình thích, hoặc là được Diệp Tri Thu nâng niu trong tay.
Chỉ là người này là ai?
Là tốt hay xấu?
Chẳng lẽ lại là nhân vật phía sau ủng hộ Diệp Tri Thu làm giàu mấy năm qua?
Đầu óc của Thẩm Hạ Lan bắt đầu hoạt động.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên âm thanh nghe rất hay của một chiếc violin.
Thẩm Hạ Lan sửng sốt trong chốc lát Cô dựa vào giường, lắng nghe một cách cần thận.
Đối phương có vẻ là một người trong ngành, ít nhất là một nghệ sĩ đàn violin cấp 6.
Các ca khúc đều là nhạc vui, pha chút vui thích và phấn khích, khiến người nghe cũng rất cao hứng.
Là ai đang kéo nó?
Diệp Tri Thu sao?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Người đàn ông như Diệp Tri Thu làm sao có thể chơi đàn violin chứ?
Thẩm Hạ Lan lắc đầu.
Tiêu Ái bưng cháo đi vào, thầy Thẩm Hạ Lan tựa vào trên giường say sưa, không khỏi cười nói: “Không ngờ ở đây lại có một người nho nhã như vậy.”
“Phải, con thực sự muốn xem ai đang chơi violin, khiến cho con cảm thấy tốt hơn rất nhiều, không cảm thấy mình bị cầm tù chút nào.”
Tiêu Ái nghe Thẩm Hạ Lan nói lời này, cảm thầy có lỗi nói: “Tất cả đều là lỗi của mẹ, mẹ đã mang đến cho con những đau đớn và rắc rối không cần thiết.”
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Chúng ta là một mà, mẹ là mẹ của con, mẹ đến là vì con, mẹ đừng đồ hết mọi chuyện lên mình, như vậy mẹ sẽ rất mệt mỏi, dù sao chúng ta đã đến rồi, vậy thì cứ thích ứng đi, con ngược lại hy vọng có thể tìm cách nào đó đề gửi tin tức chúng ta đang ở đây ra ngoài. Ở đây có điện thoại không?
“Có điện thoại nhưng không gọi được. Mẹ đã kiểm tra rồi. Cuộc gọi ở đây là nội mạng, chỉ dùng để liên lạc trong đảo. Còn gọi điện ngoài đảo thì có vẻ không được.”. “
Lời nói của Tiêu Ái khiến cho cảm xúc vừa lóe lên của Thẩm Hạ Lan bị dập tắt.
Không được sao?
Cũng nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn muốn thử.
Thẩm Hạ Lan lấy điện thoại di động ra, thấy trên đó vẫn không có tín hiệu, trong lòng không khỏi phiền muộn.
Tiêu Ái đặt bát cháo trước mặt cô, nhỏ giọng nói: “Trước tiên hãy ăn chút gì đó để phục hồi
“Đỡ hơn rồi, chỉ là không thích ăn, mẹ ăn đi.”
Thẩm Hạ Lan thật sự cảm thấy bụng căng tức khó chịu.
“Có nên nhờ Diệp Tri Thu kêu bác sĩ qua xem không? Có phải là do mang thai không?”
“Có lẽ thế, Diệp Tri Thu xem ra không phải là người tốt, làm sao có thể tìm được bác sĩ cho con? Mẹ, đừng tự rước nhục vào người, chỉ cần con còn một hơi thở, con sẽ không được Diệp Tri Thu cứu đâu.”
Thẩm Hạ Lan rất cá tính mà nói, giọng điệu của cô khiến Tiêu Ái nhất thời nghĩ rằng bà đã nhìn thấy Hoắc Chấn Phong.
“Chấn Phong?”
Bà nhẹ giọng nói, sau đó nghĩ đến mình đang làm gì, không khỏi ngượng ngùng cười.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút buồn.
Dù một số cung bậc cảm xúc rất đẹp trong vương quốc của tình yêu, nhưng rồi cũng phải xa cách và chia tay, ngay cả tiếng đàn violin vui vẻ lúc này cũng không thể nào bù đắp được.
Cô vỗ vỗ tay Tiêu Ái nói: “Mẹ, con là Hạ Lan.”
Tiêu Ái hồi phục sau cơn mê man.
“Xin lỗi, mẹ không biết bị sao nữa, sau khi đến đây mẹ dường như càng nhớ Chấn Phong hon.”
“Có thể là do ám ảnh trong lòng, cũng có thể là vì nhớ cha.”
Thẩm Hạ Lan hiểu được cảm giác, cô vỗ nhẹ vào lưng Tiêu Ái, để bà tựa vào vai mình mà nhỏ giọng khóc.
Tiếng đàn đàn violin bên ngoài rất du dương, ngay cả khi Tiêu Ái muốn tiếp tục khóc, nhưng cuối cùng vì tiếng đàn đàn violin kia mà ngừng khóc.
“Ai đang kéo violin?”
“Con không biết, nhưng trình độ kéo đàn violin rất cao.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Tiêu Ái hơi ngắng đầu.
“Con có biết đàn đàn violin không?”
“Biết một chút, con trước đây học vài ngày trong trường, nhưng là vì kẹt với thời gian học mỹ thuật, cho nên ngừng học, nhiều năm như vậy, có chút lạ tay rồi.”
Tiêu Ái không biết Thẩm Hạ Lan còn có tài năng như vậy, cô nhớ tới báo cáo của cấp dưới nói rằng cha Thẩm đã đưa Thẩm Niệm Niệm đi tìm thầy dạy đàn violin, nhất thời bà cảm thấy có chút chua xót.
“Người cha nhà họ Thẩm của con không biết con từng học đàn đàn violin à?”
“Không biết, thật ra Tào Tư là thầy con.”
Thẩm Hạ Lan cười tinh nghịch.
Tiêu Ái sửng sốt trong chốc lát.
Thẩm Hạ Lan tiếp tục nói: “Thầy của con cả đời chỉ dạy một học sinh, cho nên Thẩm Niệm Niệm không có cơ hội bái thầy làm thầy, nếu như đổi người khác thì có thể.”
Tiêu Ái mất một lúc lâu mới tiêu hóa được tin tức.
“Thầy của con? Nói vậy thành tích đàn violin của con cũng khá tốt, tại sao chưa từng nghe thấy con kể qua?”
“Học trò kém cỏi như con, nói ra còn sợ mắt mặt thày.”
Thẩm Hạ Lan vừa nói vừa đứng lên.
“Hạ Lan, con đi đâu vậy?”
“Đi xem ai có thể kéo ra tiết tấu âm nhạc trong trẻo đến như vậy?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Tiêu Ái hơi khựng lại, trầm giọng nói: “Tên Hồ kia nói rồi, không cho chúng ta ra khỏi sảnh phụ.”
“Chúng ta không phải con chó của bọn họ, chúng ta nhất định phải ở nơi bọn họ yêu cầu sao? Nếu thật sự ngoan ngoãn, chúng ta vẫn là con tin sao? Mẹ, mẹ đã quên chúng ta bị bắt cóc lên đảo chứ không phải tự nguyện. Nếu như đã vậy, muốn làm gì muốn nói gì, chúng ta tự quyết định là được.”
Những gì Thẩm Hạ Lan nói có chút độc đoán.
Tiêu Ái gật đầu.
“Ừ, mẹ cần thận quá rồi. Thôi mẹ đi với con.”
Tiêu Ái dọn dẹp một chút, người kéo đàn violin bên ngoài dường như tâm trạng rất tốt, cứ kéo mãi không ngừng.
Thẩm Hạ Lan dùng ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, trong lòng cảm thấy rất thoải mái, nhưng mà cô cũng nghe ra được, người bên kia có vẻ sức khỏe không tốt, kéo một đoạn thì sẽ ngừng một chút, mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng đối với người trong ngành, cái này vẫn có thể nghe ra được.
Sau khi Tiêu Ái dọn dẹp sạch sẽ, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan hoàn toàn chìm đắm trong tiếng nhạc, bà sửng sốt một hồi.
Con gái bà đa tài như Hoắc Chắn Phong, nếu được bà nuôi nắng bên cạnh, có lẽ thành tích của Thẩm Hạ Lan bây giờ là không thể ước lượng, đáng tiếc, vì sự an toàn của cô, bà đã đem Thẩm Hạ Lan cho nhà họ Thẩm, nhưng bây giờ bà đã hủy hoại cả đời con gái mình.
Bà có thể thấy Thẩm Hạ Lan thích âm nhạc, thích vô cùng, nhất định phải có trình độ, nếu không thầy Tào Tư cũng không nhận cô làm đồ đệ.
Càng nghĩ như vậy, trong lòng Tiêu Ái càng không vui.
Bà là một người mẹt Kết quả là đời này của bà sắp kết thúc, rốt cuộc bà để lại cho Thẩm Hạ Lan được gì?
Bây giờ không những không để lại được gì mà còn có thể mang đến nguy hiểm cho cô, Tiêu Ái cảm thấy rất khó chịu.
Vừa hay đoạn nhạc ngắn này vừa kết thúc, Thẩm Hạ Lan đột nhiên đứng dậy, nắm lấy tay Tiêu Ái, nói: “Mẹ, đi thôi, có lẽ chúng ta có thể bắt kịp tiết tấu đoạn sau của cô ấy.”
“Được chứ.”
Tiêu Ái bị Thẩm Hạ Lan kéo đi một cách thụ động.
Sau khi hai người rời khỏi sảnh phụ, cũng không có người canh giữ bọn họ, ngay cả người dọn dẹp cũng không thèm nhìn tới bọn họ, cứ như là bọn họ vốn là đến từ hòn đảo này.
Đúng lúc này, tiếng đàn violin lại vang lên, nhưng nhìn hướng thì dường như là phát ra từ hướng của sảnh chính.