Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Dũng Cảm Đối Mặt


trước sau

Từng câu từng chữ đều làm cho Diệp Thiển Hạnh kinh hồn bạt vía, không cách nào phản bác!

Cô ta bị khí thế của Kỷ Dạ Bạch làm cho sợ hãi đến mức hai hàm răng đánh vào nhau, run rẩy nói: "Cậu Kỷ, cậu, cậu hiểu nhầm rồi... Tôi không có ý đó... Hu hu hu..."

Cô ta khóc sướt mướt, trông có vẻ vô cùng đau lòng!

Kỷ Dạ Bạch không hề mắc cái bẫy này của cô ta, ánh mắt sắc bén như dao nhìn chằm chằm Diệp Thiển Hạnh: "Không có ý đó à? Từ khi nào mà người phụ nữ của anh đây lại đến lượt người khác nói ra nói vào vậy? Diệp Thiển Hạnh, cô dựa vào đâu mà cho rằng cô có tư cách này?"

Người phụ nữ của hắn...

Diệp Thiển Hạnh siết chặt nắm đấm, Ninh Hề Nhi đã bị công khai những bức ảnh như thế này ra vậy mà hắn vẫn còn luôn miệng nói Ninh Hề Nhi là người phụ nữ của hắn?

Không phải hai người đã chia tay rồi sao? Vì sao có chứng cứ rõ ràng như vậy rồi mà hắn vẫn lựa chọn tin tưởng Ninh Hề Nhi chứ?

"Này! Rốt cuộc là cô có ý đồ gì!" Thành Du Nhiên tức giận gào lên: "Chẳng lẽ những bức ảnh này là do cô dán?"

Đám học sinh vây xem ngơ ngác nhìn nhau, có một số người đứng về phe Ninh Hề Nhi không kìm được lòng đầy căm phẫn chất vấn Diệp Thiển Hạnh.

"Ninh Hề Nhi có bị làm sao hay không thì chắc chắn cậu Kỷ là người hiểu rõ nhất! Cô không tận mắt nhìn thấy mà nói lung tung cái gì!"

"Tôi ngửi thấy mùi âm mưu đâu đây... Không phải là có người hãm hại Ninh Hề Nhi đấy chứ?"

Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán, tình thế lập tức đảo ngược lại!

Ninh Hề Nhi cảm thấy mắt hơi cay cay, bàn tay nhỏ bé chống trước ngực Kỷ Dạ Bạch bất giác nắm chặt lấy áo hắn.

Kỷ Dạ Bạch vỗ lưng cô từng cái từng cái vô cùng nhẹ nhàng, như đang trấn an cô vậy.

Ninh Hề Nhi hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên.

Kỷ Dạ Bạch, Thành Du Nhiên... đều đang bảo vệ cô. Cho dù là vì bọn họ thì cô cũng phải dũng cảm đối mặt!

Mà còn hơn thế nữa, đó là phải
phản kích!

"Diệp Thiển Hạnh, về chuyện cô vu oan, phỉ báng tôi, tôi sẽ báo cáo cho giáo viên và Hội học sinh, để bọn họ đến xử lý!"

Chỉ một câu nói mạnh miệng lại làm sắc mặt Diệp Thiển Hạnh càng tái đi.

"Ninh Hề Nhi, tôi chẳng qua chỉ nói cô hai câu..."

"Đối với cô thì chỉ là ngứa miệng nói lung tung, nhưng lẽ nào không gây tổn hại đến tôi hay sao? Lẽ nào không ảnh hưởng đến danh dự của tôi hay sao?" Ninh Hề Nhi nói rõ ràng mạch lạc: "Nếu như trường học không xử lý thì chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa án!"

Đoàn luật sư của nhà họ Ninh không phải là để trưng bày!

Thấy thái độ cứng rắn của Ninh Hề Nhi, mọi người đều khiếp sợ!

Trời ạ, Ninh Hề Nhi lại dám tố cáo Diệp Thiển Hạnh?

Nhưng mà... vì sao bọn họ lại cảm thấy Ninh Hề Nhi… có tí ngầu chứ?

Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng bổ sung: "Tốt nhất là kẻ chủ mưu dán ảnh hãy chủ động đứng ra nhận lỗi với Ninh Hề Nhi. Bằng không, đợi điều tra ra mọi chuyện, anh đây nhất định sẽ khiến kẻ đó phải trả giá lớn!"

Nói xong, Kỷ Dạ Bạch đưa Ninh Hề Nhi bỏ đi!

"Kỷ Dạ Bạch, cậu đưa tôi đi đâu vậy?"

"Về nhà!"

"Hả?"

Cách đó không xa, trên tầng hai của tòa nhà cao tầng dành riêng cho Hội học sinh có hai bóng người đứng sóng vai, đã chứng kiến hết toàn bộ mọi chuyện.

Ngôn Dịch Thâm vươn vai, đôi mắt híp lại như mắt mèo: "Kỷ Dạ Bạch lần này nghiêm túc thật sao?"

Cung Tu hừ lạnh một tiếng: "Làm sao có thể, hắn chỉ chơi đùa chút thôi!"

"Ồ, thế à?"

...

Biệt thự của Kỷ Dạ Bạch...

Kỷ Dạ Bạch thô bạo đá văng cửa phòng tắm, kéo Ninh Hề Nhi vào.

Ninh Hề Nhi trừng mắt: "Cậu... cậu làm gì thế?"

Đôi mắt đen hơi nheo lại, dường như ẩn chứa hơi thở nguy hiểm.

Hắn tiến lên trước, Ninh Hề Nhi căng thẳng lui về sau...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện