Bọn họ vừa nãy còn đang chế giễu ba người Ninh Hề Nhi là học sinh nghèo vượt khó, thế mà giờ người ta đã mua hẳn loại vé đắt nhất!
Chẳng lẽ bọn họ thật ra là đại gia ẩn mình sao?
Tần Cẩn Du nắm chặt nắm đấm, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay trắng nõn.
Sắc mặt Mộc Y Tinh tồi tệ tới cực điểm!
Rời tàu lượn, Ninh Hề Nhi gian xảo trợn tròn mắt: "Du Nhiên, chúng ta đi báo thù đi!"
"Hả?" Thành Du Nhiên nghiêng đầu không hiểu: "Báo thù?"
"Đúng vậy, chắc chắn là do con bé Tần Cẩn Du kia cố ý! Đi, tớ giúp cậu xả giận!" Ninh Hề Nhi dắt Thành Du Nhiên đi thẳng phía Tần Cẩn Du.
...
Tần Cẩn Du thấy tàu lượn đông người quá nên đổi qua trò chơi ít người hơn - vòng xoay ngựa gỗ.
Chờ mãi mới đến lượt cô ta, rốt cuộc Ninh Hề Nhi và Thành Du Nhiên bỗng chen thẳng vào trước mặt cô ta!
Tần Cẩn Du sôi máu: "Ê, sao hai cô phải chen ngang như thế!"
Ninh Hề Nhi nhún vai vô tội: "Ôi, xin lỗi nhá, dù sao thì bọn tôi cũng chỉ là người nghèo chí ngắn, chưa từng ra xã hội - đến cả ngân hàng trực tuyến là gì cũng không biết! Aiz nhưng mà, bọn tôi có quyền ưu tiên của vé vào cửa nha... Nên là Thư ký Tần à, cậu cứ xem bọn tôi chơi trước đi ha!"
Tần Cẩn Du: "..."
Cô ta hung tợn trừng mắt lườm Ninh Hề Nhi nhưng chỉ đổi lại được một nụ cười của cô: "Lườm à, lườm đi lườm thoải mái, tôi thích nhìn cảnh cậu ghét cay ghét đắng tôi nhưng không làm gì được tôi thế này lắm! Hi hi..."
Đắc ý xong, hai người lên vòng quay ngựa gỗ, mà Tần Cẩn Du chỉ có thể đứng nhìn!
Giậm chân bình bịch, cô ta xoay người chạy đi.
"Ha ha, Du Nhiên cậu đã hả dạ chưa?"
Trong lòng Thành Du Nhiên tràn đầy ấm áp, thật ra cô ấy biết, Ninh Hề Nhi không phải loại người thích khoe khoang, nhưng vì cô ấy, nên cô mới dùng cách này giúp cô ấy báo thù.
"Hề Hề, cảm ơn cậu."
"Khách sáo với tớ làm gì."
Kiều Nam Thành
đứng ở một bên, nhìn Ninh Hề Nhi trên vòng quay ngựa gỗ không chớp mắt, ngây ngây ngốc ngốc y như một chú chó trung thành.
Mà ở một góc khuất khác, Kỷ Dạ Bạch nhếch nhếch khóe miệng: "Cười đến là ngốc. Đồ ngốc Ninh Hề này..."
Ngoài miệng thì chửi, nhưng vài giây đồng hồ sau, trên mặt hắn lại hiện ra nụ cười dịu dàng.
...
Bất tri bất giác hai giờ đã trôi qua.
Thành Du Nhiên lật xem bản đồ hào hứng đề nghị: "Chúng ta đi ngồi đu quay khổng lồ đi!"
"Được."
Ba người tới chỗ đu quay khổng lồ lại phát hiện, thật trùng hợp, đám người Hội học sinh cũng ở đây!
Nhân viên công tác cầm loa hô: "Hai người một, hai người một! Mong quý khách cùng bạn bè tự xếp nhóm với nhau ạ!"
Ninh Hề Nhi đẩy đẩy Thành Du Nhiên: "Cậu và Kiều Kiều ngồi đi."
"Ơ vậy còn cậu?"
"Không sao đâu, hai cậu chơi trước." Ninh Hề Nhi cười một tiếng, Tần Cẩn Du ở cách đó không xa nuốt không trôi cục tức nên lại xỉa xói: "Có vài người sống khổ sống sở lắm, đến ngồi đu quay khổng lồ cũng đếch có ai ngồi cùng."
Ninh Hề Nhi không vui cau mày.
Tần Cẩn Du này đúng là đáng ghét vô cùng!
Nhưng, một giây sau...
Không thể ngờ Ngôn Dịch Thâm lại bước ra mời Ninh Hề Nhi: "Bạn Ninh này, cậu có muốn ngồi cùng tôi không?"
Ninh Hề Nhi có chút bối rối, một mặt thì cô muốn đồng ý để chọc tức Tần Cẩn Du, mặt khác thì cô lại sợ bị Ngôn Dịch Thâm lừa...
Cô còn chưa nghĩ thông thì đã có một giọng nói bá đạo và hống hách vang lên: "Ninh Hề, nếu cậu dám đồng ý thì tôi sẽ giết cậu!"
"Kỷ Dạ Bạch?" Ninh Hề Nhi ngây ngốc nhìn hắn, "Cậu từ đâu ra vậy?"
Kỷ Dạ Bạch mặt đen sì sì, không nói không rằng túm lấy tay cô kéo lên đu quay khổng lồ.