Miêu Miêu nhìn về phía Ninh Hề Nhi với gương mặt ngây thơ: "Chị Hề Hề, sao chị không nói gì thế?"
Đùng đùng đùng đùng...
Ninh Hề Nhi cảm thấy như có từng đợt từng đợt sấm sét bổ xuống đỉnh đầu cô!
Môi cô run rẩy, không thốt nên lời.
Xấu hổ! Xấu hổ kinh khủng luôn!
Trời đất ơi, ai nhét cuốn sách này vào cặp của cô thế?
Kỷ Dạ Bạch cầm cuốn sách đó lên, sau khi lật lật xem mấy trang xong thì ánh mắt hắn nhìn Ninh Hề Nhi đã tràn đầy sự... ghét bỏ.
"Ninh Hề, không ngờ cậu lại là đứa háo sắc thế đấy!"
Cô không phải!
"Gu mặn như thế này mà cậu cũng đọc được?"
Cô có đọc đâu mà!
"Cậu thích à? Vậy để lần sau bảo Tiêu Hi Thần cho cậu mấy cuốn hay hơn thế này nữa nhé."
Cô đâu có thích!
A a a!
Ninh Hề Nhi ức chế gào thét: "Đây không phải sách của tôi! Không phải! Thật sự không phải của tôi!"
Kỷ Dạ Bạch đồng tình vỗ vỗ bả vai cô, "Được rồi, tuổi dậy thì thôi ấy mà, cảm thấy tò mò với mấy thứ này cũng là chuyện bình thường. Chậc chậc chậc, Ninh Hề à, tôi phát hiện ra cậu đã trưởng thành rồi đó. Đừng có tự ti, không cần phải xấu hổ, tới tới, trả lại cho cậu nè."
Cái bộ dáng như thầy giáo tâm sinh lý đó của hắn lại khiến cho Ninh Hề Nhi xấu hổ muốn chết!
Cô cầm quyển sách mà giống như cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay, thẳng tay quăng nó vào thùng rác: "Tôi đã nói, đây không phải sách của tôi!"
Ninh Hề Nhi che mặt, chạy như bay về phòng của mình.
Miêu Miêu chớp đôi mắt, hỏi với vẻ tò mò ham học hỏi: "Anh ơi, tuổi dậy thì là cái gì ạ?"
Kỷ Dạ Bạch liếc con bé một cái nói: "Con nít đừng có hỏi nhiều chuyện như thế!"
"Vâng..." Miêu Miêu thất vọng phồng má, con ngươi bất chợt đảo qua đảo lại: "Anh hai, anh có muốn làm hòa với chị Hề Hề không?"
Làm hòa...
Bất luận là chuyện đã xảy ra hồi đó, hay là trận cãi nhau lần trước, quan hệ của bọn họ lúc nào cũng như gần như xa, nhìn như rất thân thiết nhưng trên thực tế bất cứ một cái ngòi nổ nào đều có thể khiến cho quan hệ của hai người tan rã.
Bọn họ, cách mấy chữ chung sống hòa thuận, quá xa...
"Miêu Miêu có thể
giúp anh nè!" Miêu Miêu tinh ranh cười, "Một trăm cây kẹo mút!"
Con nhóc này còn biết mặc cả cơ đấy?
Kỷ Dạ Bạch híp mắt, im lặng suy nghĩ một lát.
"Được!"
...
Trong phòng Ninh Hề Nhi...
"Chị ơi, Miêu Miêu muốn chơi trốn tìm!" Miêu Miêu lắc lắc cánh tay Ninh Hề Nhi làm nũng, "Chị, chị đừng xấu hổ! Chỉ là một cuốn sách thôi mà! Chị chơi với Miêu Miêu một chút có được không..."
Công phu làm nũng của một cô bé đáng yêu là vô địch, cả người Ninh Hề Nhi đều bị sự dễ thương của Miêu Miêu chinh phục, u mê đồng ý.
"Miêu Miêu làm mèo, chị với anh hai thì làm con chuột, chỉ có thể trốn trong phòng của chị hoặc trong phòng của anh hai thôi đó nha!" Miêu Miêu giơ ngón tay lên đếm, đàng hoàng trịnh trọng nêu quy tắc.
Ninh Hề Nhi nghĩ rằng, là do Miêu Miêu còn trẻ con nên sợ cô và Kỷ Dạ Bạch trốn ở phòng khác tìm không được mới quy định phạm vi như vậy.
Về sau cô mới biết được, người trẻ con kia, là cô...
"Em đếm đến 100, hai người trốn cho kĩ nha!" Miêu Miêu bịch bịch bịch chạy xuống lầu, sau đó Ninh Hề Nhi liền nghe thấy con bé lớn tiếng đếm số thứ tự.
Ngay khi con bé bắt đầu đếm, cảm giác khẩn trương liền ập đến.
Ninh Hề Nhi đi qua đi lại trong phòng 2 vòng, phát hiện ở đây căn bản là không có chỗ để trốn, theo quán tính, cô trực tiếp xông vào phòng Kỷ Dạ Bạch!
Gầm giường... Không được, chui xuống dưới đó chắc chắn rất khó chịu...
Sau rèm cửa sổ... Không được, rất dễ bị tìm thấy...
Đi một vòng, Ninh Hề Nhi rốt cuộc chọn trúng một chỗ có phong thủy tốt - cái tủ treo quần áo!
Cô nhanh chóng chui vào, vừa đứng lại, bỗng nghe thấy tiếng bước chân...
Ơ kì vậy? Đếm đến một trăm mà nhanh thế à?