Cực Phẩm Thần Y

Chương 1903


trước sau

Advertisement

Chương 1903

Gương mặt xinh đẹp, khí chất trong sáng và thanh khiết của cô ta giống như tiên nữ giáng trần, nhưng lời nói của cô ta lại khiến người ta vô cùng sợ hãi. Cô ta coi mạng người giống như cỏ rác.

Điều này trái ngược với ngoại hình của cô ta, vì vậy người ta mới gọi Vũ Nhược Uyên là “yêu nữ”.

Đương nhiên Vũ Nhược Uyên vốn là người trong Quỷ Y Môn, tính cách cũng nửa chính nửa tà nên cũng không hề ghét bỏ gì biệt danh “yêu nữ” như vậy. Ngược lại cô ta còn rất thích nó, cũng thường tự xưng mình là “yêu nữ”.

“Đừng như vậy.” Vũ Cửu Bảo nở nụ cười đau khổ, liên tục lắc đầu: “Nếu như vào thời điểm khác, đừng nói là hạ độc giết chết Trần Gia Bảo, cho dù cháu có tùng xẻo cậu ta thì ông cũng sẽ không ngăn cản cháu. Nhưng bây giờ không giống như vậy, Trần Gia Bảo đã trở thành thí sinh đứng đầu giành giải quán quân trong giải thi đấu Đông Y lần này. Nếu như cậu ta đột nhiên xảy ra chuyện thì tất cả mọi người sẽ nghi ngờ là nhà họ Vũ làm ra, vậy sau này khi tổ chức giải thi đấu Đông Y lần nữa thì nào còn những nhà Đông Y bình thường dám đến đây tham gia? Hành động này không khác nào mổ gà lấy trứng, tuyệt đối không được.”

“Nhưng ngày mai trận thi đấu chính thức đã bắt đầu rồi, nếu như cháu đấu với Trần Gia Bảo thì cùng lắm chỉ có được bốn phần thắng. Nếu như không giết chết Trần Gia Bảo thì phải làm sao?” Vũ Nhược Uyên nhíu mày hỏi, cảm thấy Vũ Cửu Bảo hơi đàn bà một chút. Trước tiên chưa nói đến chuyện giết chết Trần Gia Bảo để đoạt giải quán quân, nhưng giải thi đấu Đông Y sau này hay là những chuyện sau này thì có liên quan gì đến Vũ Nhược Uyên cô ta?

“Về điều này người đứng đầu bốn chi nhánh chúng ta cũng có suy nghĩ chung. Tối hôm nay mọi người sẽ thức thâu đêm để sửa đổi đề thi trong trận đấu ngày mai, đảm bảo nội dung trong đề thi đa số đều có liên quan đến Quỷ Môn Thập Tam Châm. Trần Gia Bảo là người ngoài, cho dù y thuật của anh ta có lợi hại như thế nào thì sao có thể biết được nội dung trong Quỷ Môn Thập Tam Châm chứ?” Vũ Cửu Bảo đắc ý cười hai tiếng, ông ta đã nghĩ đến cách này.

“Cách này được đấy.” Khóe môi Vũ Nhược Uyên khẽ cong lên, sự xinh đẹp lay động lòng người mà nói: “Nếu như tạm thời sửa đổi đề thi thì chi bằng ông hãy nói thẳng đề bài của đề thi cho cháu đi, như vậy chẳng phải có thể bảo đảm cháu đoạt giải quán quân sao?”

Cho dù Vũ Cửu Bảo đã là một lão già hơn bảy mươi tuổi, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Vũ Nhược Uyên thì trong lòng cũng không khỏi ngẩn ra một chút. Mấy giây sau ông ta mới hồi phục lại tinh thần, liếc nhìn Vũ Nhược Uyên với đôi mắt giễu cợt. Gương mặt già nua của ông ta ửng đỏ, làm thanh giọng hai tiếng rồi nói: “Tạm thời sửa đổi đề thi chỉ là vì chĩa vào Trần Gia Bảo, còn trong nội bộ nhà họ Vũ chúng ta vẫn phải cạnh tranh công bằng, cho nên không thể nói đề thi cho cháu được.

Hôm nay ông đến đây là để nói với cháu hai chuyện. Đầu tiên là ngày mai cháu phải chú ý đến Trần Gia Bảo, không được coi thường cậu ta. Thứ hai, tối hôm nay cháu hãy ôn tập kỹ nội dung trong Quỷ Môn Thập Tam Châm, đảm bảo trận đấu ngày mai không được xảy ra sai sót gì và chiến thắng giành được giải quán quân. Được rồi, ông đã nói xong rồi, ông đi trước đây.”

Sau khi nói xong, Vũ Cửu Bảo nhanh chóng rời khỏi Huyền Thanh Viện.

Trong căn phòng chỉ còn lại một mình Vũ Nhược Uyên.

Ở cách chiếc bàn không xa có một thanh kiếm dài, trên bao kiếm còn được nạm bảy viên ngọc quý. Nhìn thanh kiếm đó lóe lên ánh sáng vô cùng xa hoa.

Đây chính là thanh kiếm mà Vũ Nhược Uyên yêu thích nhất, cho dù bây giờ đã là xã hội hiện đại, mang theo cây kiếm bên người sẽ thu hút ánh nhìn tò mò của người đi người nhưng cho dù đi đến nơi nào Vũ Nhược Uyên cũng sẽ mang theo cây kiếm này.

Đột nhiên chỉ nghe thấy tiếng “leng keng”, cây kiếm quý báu rút ra khỏi vỏ và lóe lên ánh sáng lạnh lẽo khắp căn phòng.

Vũ Nhược Uyên cầm kiếm, liếc nhìn bài thi trên mặt bàn. Đột nhiên cô ta vỗ nhẹ lên mặt bàn, bài thi đột nhiên bay lên không trung.

Trong một giây thanh kiếm lóe lên, bài thi bị cắt thành từng mảnh nhỏ bay lảo đảo trên không trung.

Vũ Nhược Uyên thu kiếm vào bao, khẽ cười nói: “Trần Gia Bảo, nếu như trong giải thi đấu Đông Y ngày mai anh dám cản bước chân giành giải quán quân của tôi, tôi sẽ cho anh nếm thử mùi vị sống không bằng chết.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện