Chương 27 - Say rượu
Edit: Thương Thương
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuộc thi học sinh giỏi cấp tỉnh diễn ra vào chiều thứ sáu, địa điểm ở Cung thiếu niên.
Tiếng chuông tan học sớm sáng ngày thứ sáu vừa vang lên, tất cả học sinh đi thi đều được gọi lên phòng giáo vụ, làm một đợt động viên khích lệ tinh thần.
Lâm Tuệ và lão cẩu cùng trở về lớp hai ban xã hội, vừa vào cửa đã bị lớp trưởng chặn lại. lớp trưởng đẩy đẩy kính mắt, nói: "Buổi chiều cùng đi ăn đồ nướng không?"
"Bị ngốc à, mình và chị Tuệ phải đi thi."
Lớp trưởng bĩu môi, "Cậu ngốc ấy, ý mình là sau khi các cậu thi xong. Bên cạnh Cung thiếu niên có một tiệm thịt nướng mới mở, bọn mình muốn đi ăn thử."
Ăn đồ nướng, lại vừa vặn ở ngay cạnh Cung thiếu niên.
Lâm Tuệ phát hiện một điểm, hỏi: "Bọn mình, là bao nhiêu người?"
Tiếng nói vừa dứt, có đến một nửa số người lớp 2 ban xã hội giơ tay lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Thanh Thanh vẫn đang ngồi tại chỗ, nhìn hai người cười một tiếng, cũng giơ tay lên, "Thêm cả mình nữa."
Lớp trưởng quay lại nhìn một vòng, rồi nói ra ý định, "Mọi người muốn chúc mừng các cậu lọt vào vòng thi tỉnh, nhận tiện... Lâu rồi cũng không tụ tập."
Lão cẩu hơi ngượng ngùng gãi đầu một cái, "Giờ đã ăn mừng chắc hơi sớm, hay là chờ đến khi có kết quả..."
"Đừng." Lâm Tuệ nâng cùi chỏ hung hăng huých lão cẩu một cái, "Chờ đến khi có kết quả, có khi lại chẳng có tên cậu."
Lão cẩu: "..."
Quá tổn thương!
"Rồi quyết định vậy đi!" Lớp trưởng nói với đám người phía sau, "Ai đi ăn đồ nướng chiều nay đến đăng ký."
Một tiếng ra lệnh, tất cả những người giơ tay đều tràn đến.
Trở về chỗ ngồi xuống, lão cẩu rất chi là bất mãn chọc chọc vào bả vai Lâm Tuệ, hỏi: "Chị Tuệ, lời chị vừa nói có ý gì hả?"
"Ý là," Lâm Tuệ xoay người, "Nếu muốn chúc mừng thì chúc sớm đi, nếu như chúng ta không lọt được vào vòng thi cấp quốc gia, lúc đó mọi người muốn chúc mừng thì chúng ta cũng không có tâm trạng, đúng không?"
"Nói cũng đúng nha..."
Nếu buổi chiều đi ăn cùng bạn bè thì phải báo về nhà một tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tuệ nhắn cho Trương Vân Thu một tin, rồi mở QQ lên, tìm tên Hứa Điển.
Lâm: "Chiều nay thi xong lớp mình đi ăn, cậu đến không?"
`: "..."
Lâm: "?"
`: "Lớp cậu, sao lại gọi mình."
Lâm: "Mọi người đều hoan nghênh cậu mà."
`: "..."
`: "Không đi."
Lâm Tuệ hậm hực cất điện thoại di động.
Thật ra thì suy nghĩ của Lâm Tuệ rất đơn giản, đã cùng nhau đi thi, bạn học trong lớp cũng rất quen với Hứa Điển rồi, thì có thêm một suất cũng đâu có gì đáng kể.
Hơn nữa, vết thương ở chân cô cũng chưa khỏi hẳn...
Đột nhiên điện thoại hiện lên tin nhắn.
`: "Thi xong nhắn cho mình, mình đón cậu."
Thời gian thi chiều nay hoàn toàn ngược lại với vòng loại. Đầu tiên là thi toán, rồi mới thi tiếng Anh.
Chạng vạng tối khoảng năm giờ rưỡi, Hứa Điển ngồi ở vườn hoa bên cạnh Cung thiếu niên, vừa chơi rubik giết thời gian, vừa chờ cuộc thi kết thúc.
Cậu đang đợi Lâm Tuệ.
"Chờ ai à?"
Nghe tiếng nói, Hứa Điển dừng lại động tác, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Thượng Đế mặc một chiếc váy trơn màu trắng, phối với áo len màu xám nhạt. Cô ấy trang điểm rất nhẹ, mái tóc xoăn màu nâu cũng đã đổi về tóc đen thẳng, có cảm giác như kiểu Chị gái nhà bên.
Hứa Điển tiếp tục xoay rubik, nói: "Cô đi xem mắt à."
Thượng Đế muốn chối, sau lại nhận ra giọng của Hứa Điển không phải là câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Không thấy tiếng đáp lại, rõ ràng cậu đã đoán đúng.
Thượng Đế chuẩn bị làm khó dễ, lại bị Hứa Điển đi trước một bước nói: "Cô, hôm nay em chờ đến tiếng chuông hết giờ mới nộp bài."
Thượng - nghẹn lời không còn gì để nói - Đế: "..."
Được, coi như cậu giỏi.
"Vậy chúc em thi đỗ lọt được vào vòng chung kết."
Nói xong, lần đầu tiên Thượng Đế cẩn thận quan sát cậu thiếu niên bên cạnh.
Không khỏi phải thừa nhận, gương mặt này có sức hấp dẫn rất lớn với các cô bé mới lớn.
Trẻ trung tràn đầy sức sống, các đường nét trên gương mặt hài hòa, cộng thêm thái độ bất cần đời đó, đúng là xứng đáng không hổ danh sát thủ thiếu nữ.
"Hứa Điển."
"Dạ?"
Thượng Đế thay đổi tư thế đứng, đường kẻ mắt được tô vẽ cẩn thận hơi nhếch lên theo nụ cười, dùng một nụ cười dịu dàng nhất để nói ra một câu vô cùng tàn nhẫn vô cùng uy hiếp, "Nếu như em không lọt được vào chung kết, cô sẽ không bỏ qua cho em."
Hứa Điển: "..."
Ông trời muốn giáng trừng phạt xuống đầu người ta, trước tiên phái cọp cái ra trước à.
Đúng lúc đó tiếng chuông từ Cung thiếu niên vang lên. Ngay sau đó những học sinh đã làm bài xong chen chúc đi ra.
Hứa Điển nhảy một bước ba bậc thang đến bậc trên cùng, đỡ lấy Lâm Tuệ đang tập tễnh đi ra ngoài cổng.
Cho tới khi hai người đi tới bên cạnh, Thượng Đế mới cười nói: "Lúc nào cũng buộc chung một chỗ."
"Cái gì buộc chung một chỗ?" Lâm Tuệ không hiểu.
"Em." Thượng Đế chỉ vào Lâm Tuệ một cái, rồi chỉ sang Hứa Điển, "Cậu ta." Sau đó dùng tay vẽ lên không trung hai sợi dây vô hình, dẫn tới cùng một điểm, buộc lại nút chết.
Lâm Tuệ & Hứa Điển: "..."
Thanh mai trúc mã hai mắt nhìn nhau.
- không muốn cãi nhau với cô ấy đâu.
- mình cũng không muốn, hay là chuồn thôi.
Thế là hai người rất ăn ý mà cùng không để ý đến Thượng Đế.
Lâm Tuệ ngồi phía sau, Hứa Điển đạp mạnh một cái, xe đạp lập tức chạy vèo thật xa.
Thượng Đế rất khó chịu, "Hai đứa không biết thế nào là Tôn sư trọng đạo à?"
Vừa dứt lời, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Hứa Điển từ đằng xa bay trở lại, "Cô, hung dữ quá sẽ không ai thèm lấy đâu."
Thượng Đế: "..."
Làm phản rồi!
Tiệm thịt nướng cách Cung thiếu niên không xa, chạy xe đạp mất khoảng năm phút.
Nhưng không ngờ tới giữa đường lại xảy ra chuyện.
Hứa Điển ngồi xuống kiểm tra, lại lấy cái tua vít luôn mang theo người ra táy máy mấy cái, cuối cùng tuyên bố bỏ cuộc. "Xích bị đứt rồi. Hơn nữa... có vẻ là bị ai đó cắt đứt."
Chỗ bị cắt rất gọn gàng, là do con người làm ra.
"Vừa mới cắt?"
Hứa Điển lắc đầu, "Hắn ta cũng thông minh, chỉ cắt một phần nhỏ, chắc là từ mấy ngày trước."
Trong lòng Lâm Tuệ lập tức hiện ra một cái tên, "Có phải là..."
"Có thể."
Đánh thẳng mặt không lại, chỉ có thể ngấm ngầm dùng âm mưu.
Nhưng mà bây giờ biết là ai cũng vô ích, xe đã hỏng, mục tiêu thì còn ở xa.
Lâm Tuệ hơi bước về phía trước nhìn thử, tầm mắt không thể chạm tới tiệm thịt nướng đã hẹn, chắc còn mấy trăm mét nữa, cũng có thể phải nghìn mét.
"Làm sao bây giờ?" Lâm Tuệ hỏi.
Hứa Điển lắc đầu tỏ ý không biết.
Trên đoạn đường này có rất ít xe taxi chạy qua.
Nếu còn đang ở gần Cung thiếu niên thì ổn rồi, nhưng bọn họ đã đi khá xa rồi. Giờ đi tiếp cũng không được mà quay lại cũng không xong.
Lâm Tuệ cúi đầu, nhìn chằm