Edit: Thương Thương
Đêm đó, Lâm Tuệ có một giấc mộng rất dài.
Ban đầu giấc mơ còn tươi sáng, là lúc ngồi ăn chung với Đại Ngư Tiểu Ngư.
Ba người ngồi trong ghế lô của Thủy Vân Hàn, Dư Bắc Huy và Dư Nam Âm đang nói chuyện.
Lâm Tuệ giống như người ngoài cuộc đứng xem, chỉ nghe mà không nói gì.
“Sáu năm.
Hứa Điển đi sáu năm rồi, chỉ có cậu còn nhớ mãi không quên.”
“Cũng đâu phải không đi tìm, có thể anh Tiểu Điển muốn tránh, thì làm sao chị có thể tìm được.
Không chừng đã thay tên đổi họ, biển người mênh mông như vậy tìm sao bây giờ?”
“Mà nói, kể cả là tìm được.
Cậu ấy có thể đã kết hôn rồi? Có con nữa?”
“Buông tay đi.”
Buông tay đi.
Sáu năm qua, dường như mỗi người biết được tâm tư của Lâm Tuệ, cũng sẽ nói một câu như vậy.
Mỗi lần nghe vậy, cây gai kia trong lòng Lâm Tuệ sẽ càng đâm sâu, hơi hơi đau, nhưng không thấy máu.
Cô luôn cười, cười mà đáp lại: “Được, chờ qua bảy năm.
Hết bảy năm, mình sẽ không đợi nữa.”
Cảnh tượng đột nhiên lại thay đổi, không còn Đại Ngư Tiểu Ngư, cũng không phải ở trong ghế lô của Thủy Vân Hàn.
Thay vào đó là hẻm nhỏ Yên Đại mưa lất phất, vô cùng tối tăm, không nhìn thấy điểm cuối.
Con đường lát đá bị ướt nước mưa nên nhìn càng sâu hơn, giống với sắc màu u ám của đám mây trên bầu trời.
Lâm Tuệ đứng trong hẻm Yên Đại, đối diện với căn nhà nhà họ Hứa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cổng chính của căn nhà rộng mở, cây đa lớn trong sân vươn cả qua tường rào, lá cây rậm rạp.
Hứa Điển bé nhỏ ngồi ở bậc cửa, trong nhà truyền tới tiếng cãi vã giữa một ông già và một người lớn.
Lâm Tuệ sải bước vào trong sân, dắt tay Hứa Điển bé nhỏ, “Đi cùng mình.”
Trong nháy mắt ấy, trong lòng Lâm Tuệ đã có kế hoạch rõ ràng.
Cô phải dẫn Hứa Điển đi, đi đâu cũng được, chỉ cần không bị Hứa Thế Xương tìm thấy là được.
Nhưng lúc Lâm Tuệ muốn bước ra khỏi cửa, bỗng nhiên lại có một nguồn lực lớn kéo cô về phía sau.
Lâm Tuệ quay đầu nhìn lại, thấy Hứa Điển là bộ dạng thiếu niên khi đã trưởng thành.
Còn Hứa Thế Xương với khuôn mặt mơ hồ không rõ, đang kéo cánh tay còn lại của Hứa Điển.
Sức lực của Hứa Thế Xương rất lớn, hơi kéo một cái đã giật được Hứa Điển trở về.
Ngay sau đó, giống như có một lực hút vô hình, Lâm Tuệ cảm giác thân thể quay lại mà không nghe sai khiến.
Cô muốn gọi tên Hứa Điển, nhưng Hứa Điển đã quay đi.
Đừng đi!
Hứa Điển, đừng đi!
…
Lâm Tuệ tỉnh lại trên giường, từ từ nghe được tiếng chuông điện thoại di động càng lúc càng vang to.
Lâm Tuệ chầm chậm bò dậy, mò mẫm được điện thoại ở dưới gối, liếc nhìn tên người gọi trên màn hình rồi ấn nút nghe, “Hello?”
Người gọi là giáo viên ngoại ngữ của cô, Duy Lạp.
Sau khi hai bên chào hỏi qua, Duy Lạp nói có một công việc phiên dịch muốn giới thiệu cho Lâm Tuệ, đối phương là một thợ thủ công nổi tiếng quốc tế.
Nhưng vì đối phương có yêu cầu rất cao lại hay bắt bẻ, cho nên công việc cụ thể thế nào thì phải gặp mặt nói chuyện mới biết chắc được.
Lâm Tuệ: “When and where?”
Duy Lạp: “I will send you a message.”
Sau khi cúp điện thoại, tin nhắn của Duy Lạp tới rất nhanh.
Thời gian là ba giờ chiều, địa điểm ở phòng VIP lầu hai trong nhà hàng Queen.
Vì Duy Lạp nhắn tin bằng tiếng Anh, nên ở dòng cuối có ghi tên người cần gặp là Mr.
Xu.
Xu.
Họ này trong tiếng Trung có thể là Từ, cũng có thể là Hứa.
Hứa…
Không biết vì sao, Lâm Tuệ lại nảy sinh cảm giác như khi đánh bạc lúc xem mắt.
0,001%, liệu có phải là Hứa Điển?
Nhưng lại nghĩ tới việc Duy Lạp có đề cập, thân phận của đối phương là thợ thủ công nổi tiếng thế giới, nghĩ một chút thì thấy khả năng không lớn lắm.
Đang có 0,001%, nháy mắt tụt xuống 0%.
Lâm Tuệ không nghĩ nhiều nữa, quyết định ngồi dậy.
Bây giờ cách ba giờ chiều còn mấy tiếng, có thể tắm bồn thật lâu, rồi đọc sách thả lòng một chút.
Nhưng lúc Lâm Tuệ vén chăn lên, lại lơ đãng làm đổ khung ảnh đặt trên tủ đầu giường.
Lâm Tuệ giơ tay nhặt khung ảnh lên.
Trong khung là một tấm hình chụp lấy ngay, trong hình có một thiếu niên mười tám tuổi, đang nghiêng nghiêng mặt nhìn lên bầu trời mưa.
Lâm Tuệ nhìn tấm hình hồi lâu.
“Chào buổi sáng.”
Hai rưỡi chiều, Lâm Tuệ lái xe tới nhà hàng Queen.
Dù trên đường đông đúc xe cộ, Lâm Tuệ vẫn tới đúng giờ.
Sau khi vào cửa, người phục vụ dẫn cô vào phòng VIP đã được đặt trước, rồi quay lui.
Trong phòng bao chỉ có một mình Lâm Tuệ, người khách hẹn cô còn chưa tới.
Kiểu gì cũng phải chờ, Lâm Tuệ nhàm chán quan sát cảnh trí xung quanh.
Nhà hàng Queen ở trong khu vực phồn hoa nhất Kinh cảng, nhưng không có nghĩa là nhà hàng sẽ nhận bất cứ khách hàng có tiền nào tới đây.
Ở Kinh cảng, giai cấp được phân chia rất rõ ràng.
Có một vài nơi, nhìn được nhưng không vào được.
Tiền thôi không đủ để làm vé vào cửa, thân phận mới là điều kiện cần.
Lâm Tuệ biết, nếu không phải nhờ vị khách hàng đến trễ kia, cô tuyệt đối không thể vào trong nhà hàng Queen, chứ đừng nói đến có cơ hội thưởng thức căn phòng VIP này.
Cảnh đẹp đồ ngon đúng là dựa vào tiền bạc mang lại.
Nói về căn phòng VIP trước mắt này, toàn bộ phong cách thiết kế đều là phong cách Baroque cổ điển.
Vậy nên đồ đạc bày trong căn phòng này vừa phức tạp chi tiết lại sang trọng hoa lệ, có khi còn có mấy món là đồ cổ nữa.
Lâm Tuệ không nghiên cứu sâu về đồ cổ, nhưng cô biết chiếc đồng hồ quả lắc phía trên lò sưởi kia 99% là đồ cổ.
Đó là một chiếc đồng hồ hình lâu đài, vẻ ngoài khá giống với chiếc đồng hồ cổ mà ông Lawrence từng mang đến nhà họ Hứa nhờ sửa chữa, đều có dấu vết của năm tháng trên đó, nhưng lại không hề mất đi sức hấp dẫn vốn có.
Phong cách Baroque:
Đồng hồ quả lắc:
Lâm Tuệ nhìn chằm chằm vào cây kim trên chiếc đồng hồ, lập tức bị cuốn vào trong ký ức.
“Mình ngủ bao lâu rồi?”
“Khoảng nửa tiếng.”
“Cậu sửa xong rồi à?”
“Ừ.”
Hứa Điển thích đồng hồ như vậy, bây giờ liệu đã trở thành một thợ sửa đồng hồ chưa nhỉ?
Suy nghĩ này làm Lâm Tuệ cười khổ.
Thật đáng tiếc, cô đi xem mắt không dưới hai mươi lần, chưa lần nào gặp được thợ sửa đồng hồ.
Nếu như có thì tỷ lệ gặp được cậu chắc sẽ cao hơn nhỉ.
Lâm Tuệ không nhịn được đưa tay ra, chạm lên mặt thủy tinh của chiếc đồng hồ, tự lẩm bẩm: “Không biết mày đã từng gặp cậu ấy chưa?”
Không ngờ lại có tiếng đáp lại: “Gặp hay chưa thì không biết, nhưng nếu cô vô tình làm hỏng chiếc đồng hồ này, chắc cô bồi thường không nổi đâu.”
Lâm Tuệ ngơ ngẩn.
Giọng nói này, thật quen tai.
“Đây là đồng hồ sản xuất ở Thụy Sĩ, thời gian là từ giữa triều Thanh.
Đồng hồ Thụy Sĩ có mặt ngoài nhỏ, hình dạng rất đặc biết.
Trước mắt cô là chiếc đồng hồ tráng men và có tiếng chim, chỉ có một cái duy nhất trên toàn thế giới.”
Thanh âm của người này trong trẻo lạnh lùng, tốc độ nói không nhanh không chậm, hơi mang theo ý cười.
“Không khéo là, do tôi sửa.”
Tứ chi Lâm Tuệ cứng đờ, quay đầu như người máy.
Thiếu niên trong quá khứ đã biến thành người đàn ông trưởng thành trước mắt, dáng vẻ vẫn anh tuấn sạch sẽ như vậy.
“Bộ chuyển động của chiếc đồng hồ này được chia thành hai hệ thống, một là tính thời gian, hai là tiếng chim.
Hệ thống tiếng chim hót trước đó