"Ngươi tên gì?" Lúc này, Triệu Húc mở miệng.
"Nô tỳ Trân Nhi, nha hoàn tứ đẳng." Vân Trân đáp.
Cho dù ngồi bên trên nàng chỉ là một hài đồng nhỏ tuổi, nhưng Vân Trân một chút cũng không dám chậm trễ.
Triệu Húc nhìn nàng, lại hỏi: "Vết thương của A Tĩnh là ngươi băng bó?"
"Hồi thiếu gia, là nô tỳ."
"Ngươi không sợ sao?"
"Gì cơ?"
"Những vết thương đó, ngươi không sợ sao?" Triệu Húc hỏi.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn hắn.
Nếu nàng là nguyên chủ, chỉ sợ sớm đã ngất đi.
Dù sao lúc trước, nàng có thể đi vào thân thể này chính bởi vì nguyên chủ nhìn thấy vương phi đánh chết hạ nhân, mới bị hù chết.
Vân Trân vội cúi đầu, đáp: "Lúc ấy nô tỳ không nghĩ nhiều như vậy."
Triệu Húc nghe xong, không tiếp tục truy hỏi.
Kế tiếp, hắn lại hỏi chuyện khác, Vân Trân đều trả lời không chút cẩu thả.
Xe ngựa tới chân núi, Triệu Húc không hỏi nữa, chỉ ban điểm tâm và trà nóng để nàng no bụng.
Vào đêm, bọn họ tới Hối Châu thành, vào một tòa viện.
Ở tòa viện kia, Vân Trân gặp được Tô trắc phi cùng tâm phúc của bà ấy - nha hoàn Bích Diên, ngoài hai người này, còn có sư phụ của Ngụy Thư Tĩnh - Ngụy Duyên Võ cùng một đám hộ vệ.
Nhìn nơi này.
Vân Trân càng khẳng định suy đoán trước đó của mình.
...!
Sau khi nàng tới, sư phụ của Ngụy Thư Tĩnh cố ý đến cảm tạ nàng kịp thời băng bó vết thương cho Ngụy Thư Tĩnh, cứu y một mạng, đồng thời hứa hẹn rằng nếu sau này có chỗ nào cần hỗ trợ, chắc chắn đạo nghĩa không thể chối từ.
Vân Trân không ngờ thiện tâm nhất thời của bản thân sẽ đổi lấy một phần ân tình của sư đồ Ngụy Thư Tĩnh.
Ngẫm lại, cũng coi như là niềm vui bất ngờ.
Bọn họ ở Hối Châu thành một đêm.
Sáng sớm hôm sau liền khởi hành tiếp tục đi Nam Hoang.
Khác với ngày đầu tiên xuất phát nghèo túng, bọn họ lúc này đã có một đội thị vệ hộ tống.
Ban đầu Vân Trân còn nghi hoặc, đội hộ vệ này từ đâu tới?
Về sau, Nguyên Bảo lén nói với nàng, đội hộ vệ này, bao gồm sư đồ Ngụy Thư Tĩnh đều do