Tuy nhiên, đối mặt với cảm giác về khoảng cách mà Lệ Hữu Tuấn có thể giữ được, phía Lệ Duyệt Tu càng lúc càng trở nên bối rối Cô ấy vẫn rất phụ thuộc vào Lệ Hữu Tuấn, hẹn hò với Lục Mặc Thâm nhưng vẫn rất cần anh.
Khi hai người họ cãi nhau, thay vì đi hòa giải với Lục Mặc Sâm thì cô ấy lại đến nói chuyện với anh.
Ngay cả khi đi du học, Lê Duyệt Tư cũng không thể làm được việc gì nếu không có Lệ Hữu Tuấn ở bên cạnh. Cô ấy thậm chí sẽ gọi cho anh mỗi ngày.
Nhưng chỉ cần có ai đó hỏi cô ấy yêu ai, người được mọi người yêu thương, thì Lê Duyệt Tư sẽ luôn trả lời một cách chắc chắn rằng: Lục Mặc Thâm.
Một số người nói rằng Lê Duyệt Tư đang ăn trong bát nhìn trong nồi.
Tuy nhiên, chỉ có Lệ Hữu Tuấn mới biết rằng, anh ta không phải ở trong bát cũng không ở trong nồi.
Chỉ vì mối quan hệ giữa hai gia đình, nên anh mới chăm sóc cho Lê Duyệt Tư.
Rốt cuộc, theo tính khí của Lệ Hữu Tuấn, việc sẵn sàng làm lốp dự phòng là điều tuyệt đối không thể.
Tô Kim Thư làm vẻ mặt nhàm chán nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn.
Trên thực tế, cô cũng nghỉ ngờ Lệ Hữu Tuấn nhiều lần rồi vì lần nào anh cũng gi trò.
Nhưng cẩn thận nghĩ về thời gian trong ngôi nhà tình yêu.
Lệ Hữu Tuấn vẫn có chút giật mình.
Nghĩ đến đây, Tô Kim Thư có chút khổ sở nhìn Lệ Hữu Tuấn, sau đó vươn tay vỗ vỗ vai anh: “Anh Lệ, tôi tin rằng anh vô tội.”
Lệ Hữu Tuấn đưa mắt nghỉ ngờ: “Tin anh vô tội?”
“Tin chứ”
Tô Kim Thư gật đầu: “Em nhớ lần đầu tiên chúng ta ở trong ngôi nhà tình yêu. Anh dường như chỉ làm được ba phút…
“Chít!”
Lại một lần phanh gấp khác.
Lần này, Lệ Hữu Tuấn đột ngột xông lên thật sự không có cố ý, nhưng lòng tự tôn đàn ông của anh đã bị thử thách rất nhiều.
Những chuyện xảy ra trong ngôi nhà tình yêu, vì rơi vào tuyến phòng ngự cao nhất nên anh chỉ nhớ được vài đoạn rời rạc mà thôi.
Nhưng việc ngày hôm nay Tô Kim Thư đề cập đến nó đơn giản đã phá hủy tam quan của anh.
Chỉ ba phút trước mặt một người phụ nữ mà mình yêu dấu, đây là một sự sỉ nhục đáng xấu hổi Mặc dù sau đó anh đã đặc biệt kiểm tra lại thì người ta nói rằng có người kéo được một thời gian quá dài, thì có người kéo được khoảng thời gian ngắn là chuyện bình thường, nhưng vấn đề này vẫn còn để lại cái bóng rất lớn trong lòng của Lệ Hữu Tuấn.
Anh luôn nghĩ rằng Tô Kim Thư sẽ không nhớ, ai mà ngờ vậy mà cô thực sự nhớ! Đến thời điểm này rồi mà nó vẫn còn được nhắc lại!
Lệ Hữu Tuấn quay đầu và nhìn cô bảng ánh mắt âm u: “Có vẻ như bà Lệ không hài lòng lắm với màn trình diễn của tôi?”
Cuối cùng thì Tô Kim Thư cũng tìm được điểm yếu của anh nên sẵn trêu chọc anh luôn: “Em cứ luôn nghĩ rằng ông chủ Lệ đây phải là người cực kỳ cứng rắn chứ, nhưng không ngờ.
Thực lòng mà nói, lúc đó em hơi thất vọng đó Sau khi nghe điều này, khóe miệng Lệ Hữu Tuấn cong lên thành một vòng cung lạnh lùng.
Anh cúi đầu xuống, ánh mắt âm u, tay trực tiếp bóp lấy mặt của Tô Kim Thư: “Tôi e rằng em vẫn chưa biết hậu quả nghiêm trọng của việc nói một người đàn ông không thể làm được”
Nghe giọng điệu kinh hoàng của anh, Tô Kim Thư giật mình: Chết rồi, có vẻ như cô ấy đang chơi đùa với lửa…
Tô Kim Thư căng da đầu, bất chấp khó khăn dưới áp lực khủng khiếp từ đỉnh đầu: “Ha ha, em.
Tô Kim Thư tái mặt, vội vàng che miệng: “Em… vừa rồi em không có nói cái gì cả, cái gì cũng đều không nghe thấy, anh đừng làm phiền em”
“Hừ?
Lệ Hữu Tuấn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đạp chân ga. . Đam Mỹ H Văn
Bầu không khí trong xe bổng trở nên