"Vương gia, Vương phi, quận chúa, xin chào." Phong Nguyệt Hiểu vừa bước vào nhà ăn liền thấy ba ánh mắt đang quay lại nhìn chằm chằm vào nàng, hại nàng có cảm giác gai gai lạnh cả cột sống không được tự nhiên chút nào.
Sở quận vương hừ lạnh một tiếng: "Quận mã, ngươi vào vương phủ ngày đầu tiên liền bắt bản vương chờ ngươi ăn sáng, chuyện này là thế nào!" Hắn không thể hiểu nổi nữ nhi ưu tú của hắn tại sao lại tuyển một người như thế làm quận mã cơ chứ! Thật là uất ức cho nữ nhi của hắn. Đây rõ ràng là một bông hoa tươi cắm trên bãi phân trâu mà?
Phong Nguyệt Hiểu không biết làm sao thì tốt nên liếc mắt nhìn quận chúa, ai biết từ lúc Nguyệt Hiểu bước vào phòng thì quận chúa nhà ta dù chỉ là liếc nhìn nàng một cái cũng chưa từng có, hành động của quận chúa như vậy chẳng khác nào nói với nàng 'Ngươi nhìn ta làm gì, tự mà giải quyết đi'.
Nguyệt Hiểu nhà ta chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, trong đầu không ngừng suy nghĩ cách dỗ ngọt Sở quận vương. May là từng bị Dạ Hiểu châm chọc khiêu khích nên Nguyệt Hiểu có không ít kinh nghiệm đối mặt với tình huống hiện nay, da mặt của nàng phải nói là thật sự dày không thể nào đâm lủng được, nàng mỉm cười nói: "Vương gia có điều không biết, Nguyệt Hiểu làm sao có thể dậy trễ thế này cơ chứ, cũng là tại hôm qua ta phải đáp ứng quận chúa quá nhiều nên tinh thần có hơi suy sút mà thôi!" Những lời này của nàng không nói sai, đêm qua nàng quả thật là đáp ứng hết nhu cầu nghỉ ngơi của quận chúa, hỏi sao nàng ta chăn ấm nệm êm còn nàng thì chịu gió thổi rét cả người đứng nguyên đêm mà ngủ.
Chỉ là người nói vô tâm nhưng người nghe hữu ý! Nghe Nguyệt Hiểu nói như thế làm cho Lượng Vũ đang uống ly trà bích loa xuân cũng sặc nước trà, sắc mặt xấu hổ không biết giấu chỗ nào được. Phong Nguyệt Hiểu thấy thế cố ý vỗ vỗ lưng cho Lượng Vũ, bộ dạng như một người chồng thâm tình ân cần chăm sóc vợ mình.
"Tại sao lại uống nhanh như vậy? Không có việc gì chứ quận chúa." Nhìn những phản ứng của quận chúa làm cho trong lòng nàng cảm thấy vui mừng khôn siết, không quản hậu quả sau này thế nào.
Sở quận vương làm bộ như không nghe thấy những lời nói ái muội mà vừa rồi Phong Nguyệt Hiểu nói nhưng lộ ra một bộ mặt nghiêm túc lại có chút phiếm hồng, đương nhiên nhìn như vậy cũng biết hắn đang nghĩ đến chuyện gì rồi, không thể biện minh hay làm gì khác hơn là vội vã phân phó Đông Nhi đem thức ăn lên, mượn cơ hội nói sang chuyện khác. Chỉ có đôi mắt Sở Vương phi thì hiện lên niềm vui ngày càng nhiều, đến ngay cả khóe môi cũng hàm chứa ý cười.
------------------------------------------------------------
Nhìn những món ăn tinh xảo được chuẩn bị cầu kì, ánh mắt của Nguyệt Hiểu không ngừng sáng lên. Trong lòng không thể không nói, vương phủ quả nhiên là vương phủ đúng là hơn người, tùy tiện ăn một bữa sáng cũng là đẳng cấp hoàng gia. Ngay lúc Phong Nguyệt Hiểu kích động muốn cầm đũa, quận chúa vội vã vươn tay ngăn nàng lại.
"Quận mã,