Trong lúc Tử Phong còn đang nghĩ ngợi thì thanh Bách Yêu kiếm bên dưới đã được nâng giá lên tới 42 vạn, mặc dù bị hư hại nhưng sửa chữa cũng không quá khó khăn, chỉ cần bỏ ra thêm một chút công sức là có thể sở hữu một thanh Địa giai hạ phẩm Huyền khí có tiềm năng trở thành Địa giai thượng phẩm Huyền khí, đối với các thế lực lớn hay đại gia tộc giàu có thì kiếm vài ba viên yêu đan đằng cấp cao là trong tầm tay.
Nói là thế nhưng khi đạt tới 45 vạn kim tệ, số người gọi giá chỉ còn lại có hai ba người cạnh tranh với nhau, không phải vì những người khác không có tiền, mà là một thanh Huyền khí, kể cả là một thanh Địa giai Huyền khí thì cũng không đáng để đầu tư quá nhiều tiền vào đó, bởi vì Huyền khí chỉ thực sự có giá trị cao khi đặt vào tay võ giả dưới Tôn cấp mà thôi.
Võ giả từ Tôn cấp trở lên rất ít khi sử dụng Huyền khí, bởi vì riêng khả năng tấn công cùng phòng thủ của bọn họ đã vượt trội hơn so với Huyền khí thông thường rồi, giả dụ một Tôn cấp dùng hộ thể cương khí bao quanh người, dù có dùng Thiên giai Huyền khí cũng chưa chắc đã phá được lớp phòng thủ đó, trừ khi người sử dụng cũng là một Tôn cấp tương đương.
Thế nhưng phải biết lần này tham dự đấu giá không chỉ có các thế lực lân cận mà còn có đại diện của những gia tộc và tông môn ẩn thế, những thế lực này mạnh hơn rất nhiều so với gia tộc thế tục thông thường, nói không quá chứ chỉ cần một thế lực thôi cũng có khả năng san phẳng Càn Nguyên đế quốc vài ba lần, gây dựng lại rồi sau đó san phẳng thêm lần nữa. Cao thủ Tôn cấp, Thánh cấp của những thế lực này hầu hết đều có thể trang bị cho mình một kiện Bảo khí, không có khả năng vẫn còn sử dụng Huyền khí.
Nhắc đến Bảo khí, nếu coi sức mạnh của một Thiên giai thượng phẩm Huyền khí là 100, thì sức mạnh của một thanh Hoàng giai hạ phẩm Bảo khí chính là một vạn. Không chỉ được tạo thành từ những nguyên liệu cao cấp hơn rất nhiều, mà bên trong mỗi kiện Bảo khí còn được khắc một pháp trận, là một dạng khác của phù văn nhưng không phức tạp như phù văn. Chính vì thế mỗi kiện Bảo khí đều có những năng lực đặc biệt cùng kĩ năng riêng biệt vô cùng mạnh mẽ, sở hữu một kiện Bảo khí, thậm chí là Bảo khí hạng bét thì cũng giống như trên tay cầm 10 kiện Thiên giai thượng phẩm Huyền khí cùng với một tá phù lục vậy, bên nào mạnh hơn thì chắc không cần phải bàn.
Đối với những thế lực đó thì kiện Địa giai Huyền khí này chỉ dừng ở mức hàng cao cấp, chứ không phải là thứ họ thực sự cần, mục đích chủ yếu để dùng nó với họ có lẽ chỉ là để cho hậu bối sử dụng hoặc dùng để thưởng cho hậu bối.
“47 vạn!!”
Sau khi một phòng khách quý trên lầu ba ra giá 47 vạn, không còn ai lên tiếng nữa, mặc dù Tử Phong không quá thông thạo giá cả trên thị trường, nhưng có vẻ nhưng cái giá này là hợp lí đối với một kiện Địa giai Huyền khí bị tổn hại. Đúng lúc tưởng như người ra giá 47 vạn kia đã có được kiện Huyền khí, một âm thanh càn rỡ vang lên: “47 vạn và 1 kim tệ!!”.
Đúng lúc này, lại xuất hiện một gia hỏa gây sự, không chỉ phá hủy quy định mỗi lần tăng giá trên hai ngàn kim tệ, mà còn tăng đúng chỉ một kim tệ, không phải phá đám gây sự thì là gì. Điều đáng kinh ngạc đó là mặc dù ngang nhiên phá hư quy củ, nhưng Mã Văn Lập cũng không có phản ứng gì kịch liệt, mà chỉ híp mắt lại nhìn, miệng vẫn nở một nụ cười mĩm như thường lệ.
Một tiếng mở cửa nhỏ vang lên, từ trong gian phòng khách quý trên lầu ba vừa mới ra giá phá đám, rất vừa vặn lại ở phía đối diện với phòng đã ra giá 47 vạn, một thanh niên hoa phục nhẹ nhàng tiêu sái đi ra, tựa người vào thành lan can, khuôn mặt có chút khiêu khích nhìn về phía đối diện.
Không ngoài dự liệu, từ căn phòng đối diện cũng có một thanh niên đi ra, chỉ khác ở chỗ là người này mặc một thân bạch y, bước đi bồng bềnh như gió thổi, khuôn mặt anh tuấn có chút nghiêm nghị, vừa bước ra đã cất tiếng: “Ta tưởng là ai, hóa ra là tên hoa hoa công tử Triệu Đông Dương nhà ngươi, sao thế, từ mĩ nữ ngươi chuyển hứng thú qua bảo vật rồi hả?”
Thanh niên hoa phục tên Triệu Đông Dương không nói gì mà chỉ cười ha hả: “Ai nói ta không thích mĩ nữ nữa, chẳng qua ta không muốn ngươi có được kiện Huyền khí này thôi, có ngon thì ra giá cao hơn đi, ta biết Mộ Dung Bạch nhà ngươi nhiều tiền mà haha.”
Thấy hai thanh niên đấu khẩu, xung quanh mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, Tử Phong nghe ngóng một chút mới biết được lí do tại sao Mã Văn Lập không hề phản ứng, hai thanh niên đó tới từ hai thế gia võ học lần lượt là Mộ Dung gia và Triệu gia, và ngạc nhiên đó là hai thế gia võ học này có thực lực kinh người, so sánh với Lăng Hư Cung – tông môn đứng sau cả Càn Nguyên đế quốc, thì chỉ có hơn chứ không có kém, bảo sao Mã Văn Lập chỉ đứng yên xem kì biến. Hai gia tộc này trước đến nay đều có mâu thuẫn sâu sắc, còn về mâu thuẫn ra sao thì có trời mới biết, Tử Phong hắn không quan tâm.
Đối với việc Huyền Linh đại lục có rất nhiều gia tộc cùng tông môn có thực lực cực mạnh nhưng không nổi tiếng ở thế tục
thì Tử Phong cũng không quá lạ lẫm, nhưng mắt thấy đến một Thánh cấp cường giả như Mã Văn Lập, hơn nữa lại được cả Vạn Bảo Lâu chống lưng cũng không dám tùy tiện đắc tội với Triệu Đông Dương mặc dù hắn là người đã phá hư quy củ trước càng khiến Tử Phong khắc ghi thêm về tầm quan trọng của thực lực trong thế giới này.
Mộ Dung Bạch nghe Triệu Đông Dương khiêu khích trắng trợn thế cũng không có vẻ gì phiền lòng, hắn cười lạnh một tiếng nói:
“60 vạn!!! Bản thiếu gia thiếu gì thì thiếu chứ tiền thì luôn luôn thừa!”
……
“Ăn chơi trác táng a, đây là cầm tiền ra tranh đấu mặt mũi chứ còn gì nữa.”
“Một lần tăng giá 13 vạn kim tệ, từ lúc nào kim tệ giống như một đống sắt vụn vậy, nói tới là tới…”
Mọi người xì xào bàn tán, 60 vạn lượng ở một đấu giá hội thì không lạ gì, nhưng mà vì một thanh Huyền khí bị hao tổn như vậy thì tuyệt đối là không đáng.
“Ha ha, 60 vạn 1 kim tệ!!”
“70 vạn!”
“70 vạn 1 kim tệ!!”…….
Giá cả một đường tăng cao, mọi người bắt đầu cảm thấy hứng thú, đây giống như biến thành hai nhà Mộ Dung - Triệu gia tranh đấu khí lượng với nhau, không hứng thú mới lạ.
Tử Phong nhàm chán ngồi nhìn hai tên điên đấu võ mồm, không ngừng tăng giá, trong lòng không khỏi mắng thầm, hắn rất muốn thanh Bách Yêu kiếm này, nhưng nó rơi vào tay ai trong hai người này không quan trọng, quan trọng là hắn có khả năng lấy được nó hay không mà thôi, thứ đấu giá đằng sau thanh Huyền khí này mới là mục đích chính của hắn đêm nay.
Cuối cùng thì Mộ Dung Bạch chiến thắng với cái giá trên trời 120 vạn kim tệ, đủ để khiến một vài thế lực trung bình ở đây phá sản. Thua cuộc nhưng Triệu Đông Dương cũng không có vẻ gì là phiền lòng, có vẻ mục đích của hắn chỉ là khiến Mộ Dung Bạch bỏ ra số tiền gấp ba mua về một thanh đồng nát sắt vụn mà thôi, tuy nhiên nhìn vẻ mặt của Mộ Dung Bạch thì không có vẻ gì là tiếc tiền cả, đoán chừng hắn coi trọng chiến thắng trên tinh thần này hơn là đám kim tệ đó.
“Vật phẩm đấu giá tiếp theo là tinh huyết Kim Lân Mãng. Thiết Lân Mãng là tam giai yêu thú sống sâu trong rừng rậm, khi trưởng thành toàn thân sẽ có màu vàng óng ánh nên được gọi là Kim Lân Mãng, là yêu thú có thực lực ngũ giai sơ cấp, một số con có thể đạt tới ngũ giai cao cấp nếu ăn được thiên tài địa bảo nào đó, tinh huyết của nó là một thứ trân quý có thể dùng để luyện đan, hoặc sử dụng trực tiếp giúp tăng lên tu vi. Những điều này không lạ lắm đối với mọi người, lão hủ không dài dòng nữa, giá khởi điểm 15 vạn kim tệ, mỗi lần tăng giá không thấp hơn 1000, bắt đầu!!”
Trái với dự tính của Tử Phong, sau khi Mã Văn Lập ra giá, cả phòng đấu giá trở nên im phăng phắc, thậm chí đến một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, lấy làn lạ, hắn bèn hỏi Hồ Phi Nguyệt: “Đây là thứ tốt, sao không ai có vẻ như là có hứng thú với nó nhỉ?”
“Thứ tốt? Chàng nghĩ đi đâu thế, cái thứ này mặc dù là tinh huyết của ngũ giai yêu thú nhưng mà là gân gà không hơn không kém.” Hồ Phi Nguyệt liếc xéo hắn nói.
“Tại sao?”
“Đúng là nó có thể đem đi luyện đan, nhưng theo ta được biết, tinh huyết của Kim Lân Mãng có dược lực quá mạnh mẽ, dùng để luyện chế đan dược rất dễ khiến đan lô bị nổ tung, ít nhất phải là thất giai Thánh đan sư thì mới có thể kiểm soát dược lực của nó, hơn nữa cái thứ này chỉ có thể dùng để luyện chế ngũ phẩm đan dược, chàng nghĩ Thánh đan sư sẽ bỏ công đi luyện chế ngũ phẩm đan dược hả? Còn về việc trực tiếp sử dụng để tăng tu vi, nằm mơ đi, chỉ có cơ thể yêu thú như bọn ta mới đủ khả năng chịu được dược lực bộc phát hung mãnh của nó thôi, người bình thường sử dụng thì kinh mạch không bị phá nát mới là lạ đó.”
Nghe Hồ Phi Nguyệt giải thích, Tử Phong không khỏi cười khổ, thảo nào không thấy ai hứng thú với nó, thì ra là gân gà, bỏ đi thì tiếc mà giữ lại thì vô dụng, nhưng mà đối với hắn thì khác, hắn không thể luyện đan, nhưng trực tiếp phục dụng thì được a, còn về thương tổn đối với kinh mạch, nó là cái gì vậy, chưa từng nghe nói tới…..Có năng lực hồi phục biến thái cũng là một lợi thế.
Mã Văn Lập liên tục hô giá nhưng không có ai mua, mắt thấy Kim Lân Mãng tinh huyết sắp bị bảo lưu, với sự bảo vệ của Vạn Bảo Lâu, Tử Phong không thể nào có thể lấy được nó, cực chẳng đã, hắn liền dùng tới kế hoạch B, một kế hoạch mạo hiểm.
“15 vạn!!”
Tất cả mọi người trong phòng đấu giá không hẹn mà cùng quay lại nhìn xem là tên ngu ngốc nào thừa tiền mua cái thứ gân gà này thế, chỉ thấy ở trong một góc tối xa tít mù gần cuối lầu một, một thanh niên tóc trắng che nửa mặt, trên vai là một tiểu hồ ly trắng muốt, chính là người vừa lên tiếng.
-----------
P/s: Sorry anh em, mấy nay bận quá không có thời gian viết, mong mọi người thứ lỗi.....