Trong thang máy, chớp mắt an tĩnh.Hai người Chu Duyên cùng Trần Hùng đang giễu cợt Diệp Mộ Phàm còn cho là mình nhìn lầm rồi, bọn họ nháy mắt một cái xác định Diệp Mộ Phàm ấn chính là tầng cao nhất kia.Ngay sau đó, miệng của bọn họ mở to, trong ánh mắt viết đầy không thể tưởng tượng nổi.Đây chính là tầng mười hai khách sạn Marriott căn bản cũng không mở cho bên ngoài, đây là chỉ có vài người có quan hệ vô cùng tốt, cũng chính là nhóm người cao cấp nhất Giang Thành, mới có tư cách đi vào đó.Bao gầm Lâm Tuyết Thanh cùng Hàn Thước.“Leng keng!”Một lát sau, thang máy ngừng lại. Thang máy mở ra, ở cửa thang máy, hai nhân viên phục vụ xinh đẹp trên mặt mang nụ cười ngọt ngào nói: “Xin chào đến tầng mười khách sạn Marriott!”Bốn người vẫn có chút dại ra như cũ, Diệp Mộ Phàm nở một nụ cười nói: “Các người không ra à?”Lúc này Bốn người mới hồi phục tinh thần lại, Trần Hùng nuốt nước miếng một cái!Hàn Thước lại nở một nụ cười nói: “Xem ra ngày hôm qua, cậu để lại ấn tượng thật sâu cho Trâu Thiên Hương đó, vậy mà giới thiệu cậu cho những người khác.”Ngụ ý của anh ta là Diệp Mộ Phàm lần này vẫn được người ta thuê, hơn nữa người thuê anh chắc là Giang Thành đứng đầu nhất trong cái vòng kia người của.“Anh thực sự quyết định sau này đi ăn bám rồi hả ?” Lâm Tuyết Thanh hơi biến sắc, thần sắc khẽ động nói.“Xem ra ánh mắt mấy phụ nữ có tiền cũng không được tốt lắm nha, vậy mà thích loại như anh.” Cô bạn thân Chu Duyên bên cạnh Lâm Tuyết Thanh, cười xùy một tiếng nói.Diệp Mộ Phàm giương mắt, thản nhiên nói: “Ăn bám cùng với được bao nuôi, cái nào càng ghê tởm hơn?”“Anh có ý gì, lại dám nói như vậy với tôi?” Sự tức giận trên mặt Lâm Tuyết Thanh trong nháy mắt tăng vọt.Đúng vậy, ba năm nay, Diệp Mộ Phàm chưa bao giờ dám chống lại cô ta một câu, từ trước đến nay đều nhẫn nhục chịu đựng.Bắt nạt một người lâu sẽ thành thói quen, làm một ngày nào đó, người này bỗng nhiên bắt đầu phản kháng, cô ta chỉ biết cuồng nộ trong lòng!“Các người nên đi ra.”Diệp Mộ Phàm nhìn mấy người bọn họ, bình tĩnh nói.Hàn Thước nhìn Diệp Mộ Phàm, cười xùy một tiếng nói: “Hừ, đồ bỏ đi theo người khác tới lăn lộn một bữa cơm, giả bộ cái gì! Chờ lúc nào cậu có thể tới khách sạn Marriott dùng cơm, rồi đến trước mặt của tôi ra vẻ nhé!”Nói rồi, anh đi ra khỏi thang máy.Đúng vậy, tới cuối cùng, bọn họ cũng không tin Diệp Mộ Phàm có thể bằng vào năng lực của mình tới cái chỗ này.Sau khi cửa thang máy khép lại, Chu Duyên mới mắng: “Người này, sau khi ly hôn với cậu lại dám chống đối cậu.”Sắc mặt Lâm Tuyết Thanh vẫn khó coi như cũ.Đối với thái độ của Diệp Mộ Phàm, cô ta cực kỳ khó chịu.Để cho cô ta khó chịu nhất chính là sau khi tách ra, Diệp Mộ Phàm dường như sống tốt hơn so với cô ta. Hai lần đi tới khách sạn Marriott, lần này càng là đến tầng cao nhất khách sạn Marriott.Hàn Thước vỗ vỗ tay của cô ta nói: “Đừng nóng giận, tức giận với loại này không đáng. Cậu ấy chẳng qua là dựa vào năng lực của người khác mà đến đây thôi.”Lâm Tuyết Thanh cắn răng hỏi: “Anh yêu, chúng ta có thể đi tầng cao nhất ăn không?”Khóe miệng Hàn Thước co quắp một chút....Đối với phản ứng của bọn họ, Diệp Mộ Phàm không biết, cũng không có hứng thú biết, sau khi khôi phục ký ức, tầm nhìn của anh đã sớm đổi mới rồi.Nếu như không khôi phục ký ức, biểu hiện của anh khi nhìn thấy những nhà giàu kia, có lẽ sẽ không mạnh hơn Dương Kiên nhìn thấy Hà Cường là bao.“Leng keng!”Thang máy ngừng lại ở tầng đỉnh, cửa thang máy mở ra, cửa, một nhân viên phục vụ dáng vẻ xinh đẹp đang đứng ở nơi đó, thấy sau khi Diệp Mộ Phàm, trên mặt cô ta nở nụ cười chuẩn mực, cúi người nói: “Xin chào ngài Diệp, tổng giám đốc Giang chờ đã lâu. Xin mời đi theo tôi!”Nói xong cô ta hơi cúi người, làm một cái thủ hiệu mời!Diệp Mộ Phàm từ cao nhìn xuống, thấy được quang cảnh ở ngực cô ta, cực kỳ no đủ!Anh ho nhẹ một tiếng, dời tầm mắt đi về phía trước.Rất nhanh, bọn họ đến rồi một phòng bao, sau khi đẩy cửa ra, trong phòng bao có hai người đang ngồi ở bên trong, trừ Giang Quốc Trường ra, Giang Minh Anh vậy mà cũng ở trong đó.Thấy Diệp Mộ Phàm đi tới, Giang Minh Anh đầu tiên là hơi sửng sốt một chút, sau đó trên khuôn mặt cười lộ ra vẻ tò mò.Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy bố của mình sẽ tôn kính