Có thể nói nhà họ Cát đã rất nhiệt tình chiêu đãi Diệp Lâm. Đủ loại món ngon quý hiếm, bày đầy cả bàn, xa xỉ đến cực điểm. Susan thấy mà ngây ngẩn cả người.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô được tham gia bữa tiệc tầm cỡ thế này. Cô thầm tính toán bữa cơm hôm nay phải tốn ít nhất mấy trăm nghìn tệ.
Mấy trăm nghìn tệ là mới tính giá nguyên liệu nấu ăn thôi, chứ chưa tính thêm nhân công. Nếu cộng hết lại thì bữa cơm có giá trên trời.
Có điều, Diệp Lâm có vẻ cực kì bình tĩnh trước những thứ kia.
Anh đã vượt qua trình tự hưởng thụ, không còn thích thú với thứ gì, cũng không còn thấy buồn phiền nữa.
Dù là rượu ngon món ngon hay là cơm canh đạm bạc, thì anh đều có thể bình tĩnh mà ăn.
Bởi vì anh đã từng tu tâm dưỡng tính lúc ở trong tù.
Người có được trái tim mạnh mẽ, tất nhiên sẽ không bị những thứ bên ngoài ảnh hưởng.
Vậy nên thật sự là phí công khi nhà họ Cát muốn dùng bữa cơm giá trên trời để lấy lòng Diệp Lâm.
Vài lượt rượu, vài món ăn qua đi.
Tuy rằng bữa cơm hôm nay là nơi tụ tập đại lão năm đại gia tộc, nhưng mà mọi thứ đều được tiến hành rất yên tĩnh.
Khi bữa ăn sắp kết thúc, Diệp Lâm yêu cầu năm đại gia tộc chuẩn bị tiền bạc.
Ngoài cung cấp tài chính cho tập đoàn Lâm Thị ra, thì cần phải gom thêm một số tiền khổng lồ.
“Sắp có một cuộc “đại chiến” xảy ra vào thứ hai tuần sau.” Diệp Lâm nói với bọn họ: “Cần phải chuẩn bị sẵn tiền bạc.”
Mọi người cùng nhìn nhau, không biết “đại chiến” trong lời Diệp Lâm là gì. Dù vậy, bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, chuẩn bị sẵn tiền bạc.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Diệp Lâm vốn định đưa Susan trở về, thì lại đột nhiên nhận được điện thoại của Triệu Uyển Đình.
“Anh Diệp, làm phiền anh một lát, không biết hôm nay anh có rảnh hay không?”
“Về đơn thuốc anh để lại, tôi đã phái người đi tìm các loại dược liệu quý giá cần dùng, cuối cùng cũng có manh mối rồi.”
“Có điều, tôi không hiểu lắm về dược liệu và niên đại, muốn nhờ anh đi xem giúp tôi.”
Diệp Lâm vừa nghe Triệu Uyển Đình nói là đã tìm được nguồn dược liệu thì lập tức có hứng thú.
Rốt cuộc thì dược liệu càng quý giá sẽ càng khó tìm, muốn mua cũng không mua được, còn rất dễ mua phải hàng giả hoặc là hàng lỗi.
Diệp Lâm đưa đơn thuốc cho nhà họ Triệu, chính là vì muốn thông qua các mối quan hệ và nhân mạch của nhà họ Triệu để đi tìm nguồn dược liệu, thuận tiện cho mình mua sắm.
“Ừ, tôi rảnh.” Diệp Lâm lập tức đồng ý: “Chiều nay tôi sẽ đi cùng cô.”
“Tốt quá đi!” Nghe Diệp Lâm đồng ý, Triệu Uyển Đình vui vẻ nói: “Anh Diệp, bây giờ anh đang ở đâu? Bọn tôi lập tức đi qua đón anh!”
Diệp Lâm nói địa chỉ cho cô ấy