“Nếu thật sự xảy ra vấn đề thì Tàng Bảo Trai chúng tôi không nhận trách nhiệm.”
Triệu Uyển Đình nghi ngờ, tám phần là có vấn đề rồi, không đi thì hơn.
“Đã tới rồi thì đi xem đi” Lúc này, Diệp Lâm lên tiếng: “Thật hay giả nhìn là biết.”
“ỪI” Thấy Diệp Lâm đã nói vậy rồi, Triệu Uyển Đình cũng đồng ý đi một chuyến: “Đào chưởng quầy dẫn đường đi.”
“Vâng!” Đào chưởng quầy nhìn Diệp Lâm thêm vài lần, không biết là anh thật sự hiểu hay chỉ là làm ra vẻ mà thôi.
Đám người nhanh chóng đi đến nhã gian ở hậu đường. Trai chủ Tàng Bảo Trai ngồi ở trên cùng, hai bên là hai dãy ghế ngồi.
“Triệu đại tiểu thư, Hoa thiếu, Vương giáo đầu, Diệp huynh đệ!” Trai chủ tự mình mời ngồi: “Mau ngồi đi! Pha trà!”
Sau khi bốn người ngồi xuống, thấy đối diện là ba người đàn ông trung niên, đao to búa lớn, khí chất lưu manh.
“Để tôi giới thiệu mọi người.” Trai chủ chỉ vào ba người ở đối diện: “Ba vị này là người bán họ Mã, đến từ Phụng Thiên. Nhà bọn họ ở núi Trường Bạch, mua bán dược liệu quanh năm. Bọn họ có hết các dược liệu quý giá mà mấy cô cậu cần.”
Vừa thấy ba người kia, Diệp Lâm liền cảm thấy đau đầu. Nhìn qua là biết ngay bọn họ đều là người tàn nhẫn, lại thêm thực lực không yếu.
Có điều, ở đây có mình và Vương giáo đầu, không cần phải sợ bị ép mua bán.
“Ông chủ Mã!” Triệu Uyển Đình gật đầu chào hỏi: “Chúng ta xem hàng trước đi!”
“Triệu đại tiểu thư rất nhanh gọn!” Tên cầm đầu cười ha ha rồi bảo anh em bên mình đưa hàng.
Một đám dược liệu trông có vẻ lâu năm được đổ ra từ bao tải dài hơn một mét.
“Nhân sâm trăm năm!”
“Long tiên hương tám mươi năm!”
“Đông trùng hạ thảo một trăm năm mươi năm!”
“Xích tuyết linh chỉ hai trăm năm!”
“Mấy thứ này đều do anh em chúng tôi tự mình hái ở núi Trường Bạch!”
Nhìn thấy đám dược liệu quý báo kia, hô hấp Triệu Uyển Đình bắt đầu trở nên dồn dập.
Dù là người ngoài nghề như cô, chỉ nhìn thôi cũng biết đám dược liệu kia có chỗ hơn người.
Cô thầm kích động trong lòng, lần này lại thuận lợi thế kia, ông nội mình được cứu rồi!
“Hừm... đám dược liệu này vừa nhìn là biết đã lâu năm, chất lượng cũng rất tốt!” Vương giáo đầu gật nhẹ đầu nói.
Bởi vì ông ta từng