“Đúng vậy! Bọn họ đã ngã xuống từ bên kia!
Hốc mắt của vị chiến thần kia lập tức phiếm hồng: “Chiến thần Tiêu Băng Tuyết vì để cứu chúng tôi, bản thân cô ấy đã nhào tới ngăn cản uy năng tự bạo. của Thiên Cẩu đại vương!”
“Nữ sĩ quan phụ tá của Tiêu Băng Tuyết vì trợ giúp Tiêu Băng Tuyết, kết quả cũng bị nổ rơi xuống thác nước, không biết tung tích!”
“Thác nước nối liền với đại dương, hơn nữa trên người hai người họ trúng kịch độc, chỉ sợ là không cứu được nữa...”
Nghe xong lời này, Diệp Huyền bất giác nghĩ đến dáng vẻ của Tiêu Băng Tuyết và nữ sĩ quan phụ tá kia. Trong lòng hắn thầm nghĩ:
“Hai người phụ nữ này tuy rằng bình thường tính tình kiêu ngạo, nhưng tuyệt đối trung thành và chịu trách nhiệm với tổ quốc và nhân dân, làm sao mình có thể thấy chết mà không cứu chứ?”
Những chiến thần và chiến sĩ ở đây bi phẫn đan xen, bất chấp trên người còn mang theo vết thương, định nhảy xuống nước toàn lực triển khai hành động tìm kiếm cứu nạn!
“Mọi người nghỉ một lát đi, tôi đi cứu Tiêu Băng Tuyết và nữ sĩ quan phụ tá kia.”
Diệp Huyền ngăn mọi người lại, ánh mắt kiên định nói: “Mọi người yên tâm, tôi nhất định có thể tìm được hai người họ!”
Nói xong, Diệp Huyền ngự kiếm phi hành, cùng lúc đó vận dụng tiên pháp thần kỳ, che kín toàn bộ lực cảm ứng trong phạm vi mấy chục kml
Dưới sự tìm kiếm của lực cảm ứng, Diệp Huyền rất nhanh đã phát hiện hai bóng dáng ở trên một hoang đảo. Chỉ thấy hai cô gái xinh đẹp lúc này cả người ướt đẫm, ánh mắt gắt gao nhắm lại, ngực cao nhô lên mềm mại như không phập phồng lên xuống, có thể thấy được hô hấp cực kỳ yếu ớt!
Tính mạng đang nguy kịch! “Tiêu Băng Tuyết!”