Diệp Huyền cũng nhìn thẳng vào ông ta, thờ ơ cười nói: “Ông mới là kẻ không biết điều, muốn đánh bại một tên vô dụng như ông thì một mình tôi là quá đủ”
Răng rắc!
Tên đạo sĩ liều mạng cần răng, hiển nhiên khả năng khích tướng của Diệp Huyền chắc chắn là hạng nhất!
“Không phải đầu óc tên nhóc này bị úng nước rồi chứ..."
“Hắn không thấy chú Lục của nhà họ Uông thua thê thảm như thế nào sao?”
“Hắn có dũng khí, nhưng cũng ngu ngốc...”
Thấy vậy, những người có mặt đều lắc đầu thở dài, thậm chí còn chế giễu, vô cùng khinh thường Diệp Huyền.
Uông Thuyên lại âm thầm vui vẻ: “Cái tên Diệp Huyền ngu ngốc này, dám xúc phạm đạo sĩ, không phải tự tìm đường chết sao?”
Anh ta cảm thấy dáng vẻ thư sinh yếu đuối của Diệp Huyền hoàn toàn không phải là đối thủ của tên đạo sĩ
Nhất định sẽ thảm bại!
Anh ta thậm chí còn ước gì Diệp Huyền chết trong tay tên đạo sĩ!
Nhưng có vài người ở hiện trường trông vẫn bình Tĩnh, họ là Bác sĩ Trương, Trương Văn Thanh và Dương Duy!
Họ chẳng những không lo lắng mà còn lộ ra dáng vẻ xem náo nhiệt.
Trong lòng Diệp lão gia thầm nghỉ vấn: “Chẳng lẽ Diệp Huyền không chỉ là thần y, mà còn là một cao thủ che giấu?”
Diệp lão gia vô cùng chờ mong, cũng tràn đầy tin tưởng Diệp Huyền, Diệp Thanh Di nằm chặt hai tay: “Diệp Huyền, tôi ủng hộ anh!”
“Cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ thắng”
Diệp Huyền cong khóe môi, đi ra đại sảnh: “Đạo sĩ,tôi muốn xác nhận một chút trước khi bắt đầu. Là ông ra tay, dùng tà thuật trên người Diệp Thanh Di sao?"
Tên đạo sĩ và Hứa Vĩ liếc mắt nhìn nhau, hai người đều giễu cợt: "Nhãn lực của cậu không tồi, đúng vậy, chính là tôi làm, thế nào?”
Diệp Huyền khẽ gật đầu: "Chẳng sao cả, tôi chỉ muốn ông cũng nếm thứ mùi vị của tà thuật này thôi. Bắt đầu đi, một chiêu đánh bại ông.”
Tất cả mọi người đều không nói nên