Thẩm Tinh Lê mở to mắt, mặt trời đã lên cao được ba sào, ánh mặt trời từ trong khe hở của màn cửa chiếu vào, rơi lên chiếc giường lớn.
Cái giường này, từ nhỏ cô đã ngủ trên đó rất nhiều lần.
Nhưng cảm giác lần này không giống như vậy, có thể là bởi vì thân thể cô để trần mà tỉnh dậy.
Đêm qua là ba mươi Tết, xung quanh đều là tiếng pháo nổ, làm cho cô ngủ không yên.
Ngôn Gia Hứa ôm cô ở trên sân thượng xem pháo hoa một lát, dịu dàng nói: “Nếu đã ngủ không được, vậy thì làm chút chuyện để dời sự chú ý đi.”
Sau đó bọn họ làm ở trên sân thượng, trốn trong chăn.
Cô bị ném lên lên xuống xuống, cuối cùng thì mệt mỏi rã rời nằm trong ngực anh.
Ngôn Gia Hứa hôn cô dưới sự tối tăm: “Bây giờ có thể ngủ chưa?”
Toàn thân Thẩm Tinh Lê phát run, cô mơ hồ nói: “Buồn ngủ rồi, em muốn đi ngủ.”
Sao người này lại có nhiều tinh lực như vậy? Thẩm Tinh Lê tức giận bất bình nói: “Có phải anh đã uống thuốc rồi không?”
Lời này quả thật là đâm đầu vào chỗ chết, Ngôn Gia Hứa làm bộ lại đi trị cô, Thẩm Tinh Lê nhát gan sợ chết, cầu xin tha thứ: “Anh trai, em sai rồi sai rồi, không dám nữa…”
Anh nhướng mày cười một tiếng, ôm cô vào nhà, thả cô ở trên giường.
Điện thoại bị vứt trên mặt đất, cô nhìn, mười giờ hơn.
Chẳng trách hôm nay Ngôn Gia Hứa không dậy sớm, anh rất ít khi có thể ngủ đến bây giờ.
Thẩm Tinh Lê rút thân thể ra hơi di chuyển lên trên, xích lại gần nhìn khuôn mặt anh.
Khuôn mặt tuấn tú gầy gò, mũi cao thẳng, lông mi đen nhánh.
Làn da trắng nõn, dưới mắt có màu xanh nhàn nhạt, tay cô khều trên lông mi anh, Ngôn Gia Hứa lập tức tỉnh lại.
Anh đưa tay ấn mí mắt, giọng nói khàn khàn hỏi: “Em động lung tung gì vậy?”
Trong giọng nói lại tràn đầy sự dung túng và cưng chiều.
Con ngươi Thẩm Tinh Lê chuyển động, cô lại sờ khuôn mặt anh: “Sau này anh không được thức đêm nữa biết không? Sắc mặt thật là tệ.”
Anh cười một cái, lấy bàn tay che nửa khuôn mặt lại.
Thẩm Tinh Lê thấy anh không nghe thì lại nói tiếp: “Anh không thương tiếc thân thể thì sau này thân thể cũng không thương tiếc anh đâu.
Chờ tuổi anh hơi lớn một chút, bốn mươi năm mươi gì đó, động đậy cũng không được, lúc làm chuyện đó đừng nói là nửa tiếng, cởi quần áo cũng có thể đau eo.
Từ nhỏ bà nội đã nói với em, có lỗi với ai cũng đừng có lỗi với thân thể mình, anh xem mặc dù trông em gầy nhưng thân thể tốt biết bao nhiêu.” Nói xong cô còn xoay xoay mông, biểu hiện ra một phen cho anh xem.
Có điều không vặn được.
Có ai vào sáng sớm muốn nghe bạn gái huyên thuyên chứ.
Buổi sáng tốt nhất chẳng lẽ không phải là nên ôn lại sự nóng bỏng tối qua sao?
Ngôn Gia Hứa mở mắt ra, nhìn cô hai giây, buồn bực chui đầu vào trong chăn, trực tiếp lột quần lót của cô ra: “Nào, nghiệm chứng xem anh có thể làm nửa tiếng hay không, cởi quần áo liền đau eo? Thẩm Tinh Lê, tối hôm qua em vẫn chưa mệt đủ đúng không?”
Thẩm Tinh Lê liên tục cầu xin tha thứ, cuối cùng vẫn bị anh bắt lại trừng phạt một trận.
Ôm lấy eo cô, anh lại ngủ thiếp đi.
Cô nằm thẳng nhìn trần nhà, giống như cá chết!
Eo, chân đều bị người ta túm chặt.
Nội tâm của Ngôn Gia Hứa vẫn là một thằng nhóc ta xác ngang bướng.
Tối hôm qua trước khi ngủ, Thẩm Tinh Lê bởi vì bị kích thích quá dữ dội mà thân thể không ngừng run rẩy, không để anh chạm vào, một mình nằm rụt lại trong chăn, chờ hồi phục lại.
Nhưng ngủ một chút liền bị anh kéo qua.
Anh giống như coi cô thành một món đồ chơi, ôm thật chặt vào trong lòng, sải chân gác trên chân cô hoặc là trên lưng.
Có khi nửa đêm Thẩm Tinh Lê sẽ cảm thấy nóng liền lăn ra xa một chút.
Chưa được mấy phút, anh vừa phát hiện ra trong ngực trống rỗng là lại kéo cô lại rồi ôm lấy.
Lúc Thẩm Tinh Lê tỉnh lại lần nữa thì đã là mười một giờ rồi.
Nhớ tới hôm nay là mùng một đầu năm, cô lại lớn thêm một tuổi, hai mươi mốt tuổi rồi.
Đây là năm mới cùng anh, hai người đón với nhau.
Cô cố sức bò ra từ dưới người anh, thân thể trần trụi, chân vừa chạm đất thì có chút yếu ớt, nhưng cũng không đau.
Ngôn Gia Hứa sợ cô không thoải mái, mặc dù làm thời gian dài nhưng anh rất biết nắm giữ cường độ, không nhẫn tâm làm tổn thương cô chút nào.
Cô cúi đầu nhìn bàn chân của mình, không nhịn được mà cười.
Cô lấy ra một chiếc áo len từ trong tủ quần áo rồi mặc vào, sau đó đi xuống lầu.
Sau khi bà nội Ngôn đi, căn nhà này trống không, một chút khói lửa cũng không có.
Cô nhớ anh bị đau dạ dày, phẫu thuật chưa được bao lâu, không thể cứ bữa đói bữa no như vậy được, nhưng lục khắp phòng bếp lại không có chút đồ ăn nào, chỉ có một năm gạo, có điều cũng là đồ mấy tháng trước.
Chỗ tốt của làm hàng xóm chính là như vậy, ở gần, thuận tiện.
Thế là cô trùm áo khoác lên, cầm chìa khóa chạy tới nhà ở đối diện vơ vét chút đồ ăn về,
Trên đường về gặp phải một bác gái hàng xóm đi ra đổ rác, nhìn thấy cô, bà ấy kinh ngạc nói: “Tinh Tinh, không phải cháu cùng bà nội về nhà rồi sao? Sao còn ở đây?”
Bác gái quan sát cô từ trên xuống dưới một phen, cuối cùng ánh mắt rơi trên cặp đùi để trần của cô: “Bây giờ là thời tiết gì, cháu mặc như vậy sau này già rồi chắc chắn sẽ không chịu được.”
Thẩm Tinh Lê cọ cọ bắp chân, có chút xấu hổ.
Vẻ mặt bác gái tìm tòi nghiên cứu.
Cô lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Mùng một đầu năm không phải là không thể đổ rác sao? Sẽ quét tài vận ra ngoài.”
Bác gái vỗ gáy một cái: “Cháu xem đầu óc bác này.”
Bà ấy nhanh chóng ôm rác về nhà.
Cũng không để ý Thẩm Tinh Lê ôm một đống đồ ăn chạy về phía nhà họ Ngôn.
Lúc Ngôn Gia Hứa tỉnh lại, anh phát ra từ đáy lòng mà cười một cái.
Có chút ngốc.
Anh ngồi dậy, sờ lên đệm chăn, bên phía Thẩm Tinh Lê đã lạnh rồi, cô đã sớm dậy rồi.
Anh khoác thêm áo ngủ đi xuống lầu, Thẩm Tinh Lê đang ở trong nhà bếp làm bữa sáng.
Cũng có thể là bữa trưa, ai biết là mấy giờ rồi.
Không quan tâm.
Căn nhà đã mở sàn sưởi ấm, cô mặc áo len màu xám đậm của anh, to rộng, phía dưới lộ ra hai cái đùi, nhỏ nhắn thẳng tắp, sáng trắng.
Đồ cầm từ đối diện tới cũng không nhiều, đều không phải là đồ tươi mới.
Thẩm Tinh Lê nhớ lại mùng một của những năm qua, bà nội đều phải dậy sớm làm một món cơm bát bảo*, trong đó bỏ táo đỏ, bánh mật, đậu đỏ gạo đen các thức, có lẽ là ngụ ý đoàn viên.
Thẩm Tinh Lê không nhớ rõ, nhưng cảm thấy dù là ai người đón năm mới nhưng trình tự cũng không thể thiếu được.
*Cơm Bát Bảo Thượng Hải là một món điểm tâm truyền thống, ngày càng được mọi người coi trọng vì độ dinh dưỡng, ít dầu, ít đường, thích hợp với nhu cầu ẩm thực dành cho sức khỏe của người hiện đại.
Cô hết sức chăm chú mà nhìn trong nồi cơm, chỉ chốc lát sau liền nấu thành cháo bát bảo, như