Thẩm Tinh Lê bất kể như thế nào cũng không nghĩ ra, Ngôn Gia Hứa có quan hệ như vậy.
Hơn nữa thầy Triệu già kia tuổi tác có vẻ rất lớn, hơn sáu mươi tuổi, không chênh lệch với bà nội Thẩm Tinh Lê nhiều.
Cô nói: "Anh không gạt em chứ? Sao lại là chú họ?" Cô che miệng kinh ngạc: "Vừa rồi em suýt chút nữa gọi người ta là ông rồi."
Chủ yếu là dáng vẻ giáo sư đó rất lợi hại, hôm nay Thẩm Tinh Lê bỗng nhiên bị Ngôn Gia Hứa mang ra ngoài, không chuẩn bị gì cả, trực tiếp xách cô tới trước mặt ông cụ.
Cô dù sao cũng giật mình, không mò mẫm ra được đường đi của đối phương cho nên không dám nói nhiều, sợ đụng chạm đến người ta.
Ngôn Gia Hứa u oán nhìn chằm chằm Thẩm Tinh Lê một cái: "Bố mẹ anh rất muộn mới sinh ra anh, tuổi tác của trưởng bối đều lớn hơn, không kỳ lạ."
"A ~~" Thẩm Tinh Lê nghĩ đến bố của Ngôn Gia Hứa, Ngôn Thận, năm nay hình như đã sắp sáu mươi tuổi rồi, mà Ngôn Gia Hứa chỉ mới hai mươi bốn tuổi.
Nhưng Ngôn Thận được bảo dưỡng nhìn qua cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi.
Ngôn Gia Hứa đau đầu, may mà Thẩm Tinh Lê không "lễ phép".
Nếu không thì cái bối phận không kém này làm sao đây?
Anh ẩn nhẫn nói: "Đi rồi thì đừng gọi lung tung, gọi bác là được."
Thẩm Tinh Lê ngây thơ hỏi: "Không phải em phải gọi là thầy sao?"
Ngôn Gia Hứa: "Em cũng có thể gọi giống như anh."
"Ài ~~"
Qua vài ngày nữa, Thẩm Tinh Lê hoàn thành bài tập, thông qua kiểm tra.
Thầy Triệu gọi điện thoại cho cô, bảo cô cuối tuần liền đi học.
Ngoại trừ Thẩm Tinh Lê ra thì còn có học sinh khác.
Thầy Triệu nói mình không có học sinh là giả, ông nổi tiếng ở bên ngoài, cho dù chẳng thích nhận học sinh nữa nhưng không chịu nổi luôn có người tới tìm ông.
Giống như Ngôn Gia Hứa vì Thẩm Tinh Lê mà nhờ cậy ông.
Khoảng thời gian đó thầy giáo già có tất cả năm học sinh, chỉ có một mình Thẩm Tinh Lê là học sinh thi đại học.
Ngay từ đầu Thẩm Tinh Lê còn không biết, bởi vì giáo sư này có vẻ không thiếu tiền, cũng không phải mở lớp huấn luyện.
Có lần đến nhà giáo sư mới biết được, người ta chính là giáo sư của Học viện Mỹ thuật Khai Thành...
Thẩm Tinh Lê trực tiếp quỳ rồi.
Cô rất muốn hỏi một chút mình có thể đi cửa sau hay không! Cô chỉ lộ ra ánh mắt động lòng đã bị Ngôn Gia Hứa bóp chết từ trong trứng nước.
"Em có thể không!" Trong mắt Thẩm Tinh Lê đều sắp lấp lánh ánh sao rồi.
"Không được, không thể." Ánh mắt người nào đó lạnh như băng giết trở lại.
*
Ngôn Gia Hứa biết khả năng trong nhà Thẩm Tinh Lê đối với chuyện tìm giáo viên này của cô, có thể bỏ tiền ra không nhiều.
Lúc đầu Ngôn Gia Hứa nghĩ trực tiếp thanh toán chi phí trong khoảng thời gian Thẩm Tinh Lê huấn luyện, còn có chi phí ăn ngủ tập huấn.
Nhưng lại sợ cô suy nghĩ nhiều.
Thẩm Tinh Lê từ nhỏ lòng tự trọng đã rất nặng, nhạy cảm.
Cho nên anh muốn kết hợp với lão Triệu, thu một vạn tệ tượng trưng là được rồi.
Lão Triệu nhìn Ngôn Gia Hứa một tuần tới ba chuyến, tò mò nói: "Nói cho chú nghe một chút, quan hệ của hai đứa là thế nào? Một cô bé có thể khiến cháu đi theo làm tùy tùng như thế, chuyện này không giống cháu, Gia Hứa."
Lông mày Ngôn Gia Hứa nhướng lên, dáng vẻ vốn dĩ cà lơ phất phơ, bỗng nhiên nhận: "Bây giờ còn chưa có quan hệ."
Lão Triệu: "..."
"Nhưng mà cô ấy là một cô gái có thể điều khiển tâm tình của cháu, phải lấy lòng."
"Cao thủ thuần hóa rồng?"
"..."
*
Khi Thẩm Tinh Lê biết thầy Triệu chỉ thu của cô một vạn tệ thì có chút không tin được, bây giờ con người đều tốt như vậy à? Tốt đến mức giống như đang làm từ thiện, một vạn tệ này cũng chính là chi phí mấy tháng ăn ngủ tập huấn của cô.
Cô sợ mình nghe lầm, thầy Triệu ở trong điện thoại giải thích với cô: "Chúng ta đều là thân thích, không cần mặc cả mấy thứ này.
Mặt Thẩm Tinh Lê đỏ lên, không nói nữa.
Có chút vui vẻ.
Giữa tháng tám, cô phải đến nhà thầy Triệu học thi.
Sau đó chính là thời gian học cao tam vô cùng vô tận.
Bởi vậy còn một tuần lễ nghỉ ngơi nữa.
Sau khi Thẩm Vĩnh Long biết thì tới Khai Thành đón Thẩm Tinh Lê về nhà mấy ngày, bởi vì một năm tiếp theo cô cũng không có thời gian trở về.
Thẩm Tinh Lê cảm thấy như vậy cũng được, đúng lúc nói với bố một chút về chuyện chi phí tập huấn.
Thẩm Vĩnh Long nghe xong, cảm thấy có thể: "Một vạn tệ đúng không? Lát nữa bố chuyển vào thẻ cho con.
Cho con hai vạn nhé, còn có chi phí khác của con, đừng tiết kiệm biết không? Muốn mua gì thì mua, không có tiền thì lại nói với bố."
"A, con biết rồi." Thẩm Tinh Lê ngoan ngoãn gật đầu: "Cảm ơn bố."
Thẩm Vĩnh Long bỗng nhiên sững sờ, đáy mắt từng trận chua xót.
Thật ra hiện tại ông đã không biết chung sống với con gái thế nào nữa, trong nhà, vợ và con trai, ba người ở chung, xưa nay sẽ không nói cảm ơn.
Bởi vì quá thân thiết rồi, một ánh mắt cảm ơn là có thể biểu đạt được, mà không phải là cảm ơn cứng nhắc lại lễ phép trịnh trọng.
Thẩm Tinh Lê không ý thức được, ngồi ngay thẳng, thật ra cô cảm thấy thái độ của bố cũng rất cứng ngắc, cô rất muốn nói một chút gì đó nhưng hoàn toàn không tìm được đề tài.
Hai tiếng đi đường, cứ như vậy mà về thẳng đến nhà.
Tằng Hồng trực ban ở bệnh viện, chỉ có A Lực ở nhà, nửa nằm trên ghế sô pha xem , cậu bé mười hai tuổi cơ thể cao ngất, nhưng lại rất gầy, mắt rất to, có chút giống với Thẩm Tinh Lê, nhưng giữa lông mày vẫn kiên cường hơn.
Thẩm Vĩnh Long mở cửa lạnh mặt nói: "Sao con lại mở TV rồi?"
A Lực nói: "Chỉ xem một chút thôi."
Thẩm Vĩnh Long đi qua sờ phía sau TV, nóng quá, một bàn tay của ông để lên đầu A Lực, hung ác nói: "Cẩn thận mẹ con về đánh con."
A Lực nói: "Bố, con thấy là bố muốn đánh con ấy."
"Tiểu tử thúi." Thẩm Vĩnh Long cũng không thật sự tức giận, trẻ con ham chơi không có cách nào cản được, cười nói: "Có thể học chị con một chút không?"
A Lực rất ngượng ngùng nhìn Thẩm Tinh Lê, hàng năm chỉ có nghỉ đông và nghỉ