Thẩm Tinh Lê giật mình, điện thoại đều rơi xuống đất rồi, hỏi: "Làm gì vậy?" Cô nhích lại gần bên người bà nội, tìm một nơi che chắn.
"Có việc." Anh thoải mái nhướng mày, một tay gõ trên lan can không có tiết tấu, ánh mắt xoay vòng.
"A." Thẩm Tinh Lê đáng thương ôm chặt cơ thể nhỏ của mình.
Các bà nội còn đang nói chuyện phiếm, nói: "Hai tuần liên tiếp sau khi cháu nhập học Gia Hứa không về nhà.
Có phải yêu đương rồi không?"
"Người trẻ tuổi bận rộn công việc cũng nói không chắc."
"Trước kia có bận rộn hơn nữa thì cũng về nhà đúng giờ."
"25 rồi, có bạn gái cũng nói không chừng, đến tuổi rồi.
Hai năm này yêu đương, qua hai năm thì kết hôn, thời gian không nhiều."
"Còn không yêu nữa thì tôi thật sự phải sốt ruột rồi." Bà nội Ngôn có chút nóng nảy nói: "Tôi lớn tuổi rồi, sống một ngày là ít đi một ngày, hy vọng trước khi chết có thể nhìn thấy Gia Hứa kết hôn."
"Chắc chắn sẽ được."
Cơ thể Thẩm Tinh lê vốn dĩ dựa vào bà nội, nghe được bạn gái lại rời khỏi một chút.
Bên cạnh bà nội cũng không an toàn,
A, đánh gọng kìm?
Nhưng mà, hơn nửa tháng cô rời khỏi Ngôn Gia Hứa cũng không về? Là thật à, cô không ở nhà anh cũng chẳng muốn quay về nữa sao?
Các bà cụ suy nghĩ chuyện yêu đương của bọ trẻ, tự biên tự diễn, không có cách nào kiềm chế được.
Bà nội của Thẩm Tinh Lê nói đùa gọi Ngôn Gia Hứa ở trên lầu: "Gia Hứa à, cháu rốt cuộc cũng yêu rồi sao?"
Người trên lầu sắc mặt không vui, cũng thành thật trả lời: "Vâng."
"Thật đúng là yêu rồi?" Bà nội Ngôn nói tiếp: "Dáng dấp ra sao? Thích hợp thì mang về cho bà nội nhìn xem."
Ngôn Gia Hứa cung kính: "Ổn định rồi đương nhiên sẽ dẫn về cho bà xem."
Ánh mắt anh liếc nhìn Thẩm Tinh Lê có tật giật mình, lo lắng nói: "Về phần mặt mũi chiều cao à, không kém hơn Thẩm Tinh Lê bao nhiêu đâu, mặt tròn, mắt to, thích ăn.
Quan trọng nhất chính là, tài cao mật lớn, thích khiêu chiến cực hạn của cháu."
Thẩm Tinh Lê: "..."
Nếu như có thể nhìn thấy thì trên trán cô có ba vạch đen.
Đồng thời cô cũng đang run rẩy.
"Nghe thì không tệ." Bà nội Ngôn: "Thích ăn là tốt, con gái thích ăn tính cách đều tốt.
Mặt tròn mắt to cũng không tệ, hẳn là đáng yêu giống như Tinh Tinh của chúng ta nhỉ.
Nhưng mà thích khiêu chiến cực hạn của cháu là có ý gì?"
"Vâng." Xoay xoay điện thoại, miễn cưỡng nói: "Ý là giống như em ấy, có lúc rất muốn ăn đòn."
"Cháu đứa nhỏ này." Bà nội Ngôn tức giận mắng anh: "Không cho cháu nói Tinh Tinh của chúng ta, con bé lại không làm gì sai."
Càng nói càng không đáng tin cậy, phía sau lưng Thẩm Tinh Lê tất cả đều gấp đến mức ra mồ hôi.
Sợ một chút tính toán này của mình bị bà cụ nhìn thấu.
Ngôn Gia Hứa vào phòng, Thẩm Tinh Lê cũng đứng lên đi tới.
Cô vừa đẩy cánh cửa kia ra liền bị một lực lớn kéo vào, người trực tiếp đè trên ván cửa, bị bóp lấy eo.
Trên đỉnh đầu là người có quyền uy không cho phép sự khiêu chiến.
Hơi thở của anh đè xuống rất thấp, ngón tay hơi lạnh nắm vuốt cái cằm trơn mềm: "Nào, nói xem."
"Hả?" Thẩm Tinh Lê giương mắt.
"Thằng nhóc Tần Vi Vũ kia, là ai?"
Thẩm Tinh Lê thầm than một tiếng, sờ lên phía sau lưng bị đụng đến đau nhức của mình, đánh bạo hỏi: "Nghe nói trong khoảng thời gian em ở trường anh cũng không muốn về."
Người đàn ông phía trên nhíu mày, im lặng.
"Là bởi vì không gặp được em à?" Lại hỏi.
"Ừm." Không nghĩ tới anh sẽ trả lời thẳng, Thẩm Tinh Lê vốn dĩ cho rằng anh sẽ phủ nhận.
Trong lòng không khỏi vui rạo rực.
"Em ngược lại cho anh một niềm kinh hỉ rất lớn?" Anh xem nhẹ vấn đề trước, đi thẳng vào chủ đề, tay đặt trên eo cô, trực tiếp nhấc người lên, Thẩm Tinh Lê kinh ngạc thốt lên một tiếng, lại vội vàng che miệng lại.
"Nhanh chóng khai báo thằng nhãi con Tần Vi Vũ kia, nếu không hôm nay em đừng nghĩ ra khỏi cánh cửa này."
Thẩm Tinh Lê vốn dĩ còn muốn đắc ý một phen, nhưng cường độ anh ôm eo mình quá lớn, cô đau đến mức mặt mũi vặn vẹo, vội vàng nói: "Bạn thân Di Bảo của em, anh còn nhớ không?"
"Ừm." Ngôn Gia Hứa không quá nhớ kỹ, dù sao thì bạn thân của cô cũng giống như cô, đều là những tiểu ngốc nghếch.
"Anh nghe người ta nói hết đã, Tần Vi Vũ là bạn trai của Di Bảo, học ở trường Bách Khoa bên cạnh trường em.
Bởi vì em nói với Di Bảo em bị cảm, cậu ấy nhờ Tần Vi Vũ đưa thuốc cảm cho em..."
"Sao không nói sớm?" Người nào đó nổi giận, mình vậy mà bị bẫy rồi.
Thẩm Tinh Lê giả bộ vô tội, nhìn vẻ mặt "Ông đây giận không có chỗ phát tiết", tâm tình vô cũng vui vẻ: "Là anh hỏi em Tần Vi Vũ là ai mà, em cho rằng anh tò mò về cậu ấy cho nên đọc tư liệu của cậu ấy cho anh."
Thì ra em vẫn là một bé ngoan?
Được đấy, biết giả ngu.
"Em thích nhìn anh ghen." Thẩm Tinh Lê bỗng nhiên nói.
"Gan càng ngày càng lớn.
Nhìn anh ghen hai ngày nữa thì có phải là muốn cưỡi trên đầu anh rồi không?"
Người nào đó cong môi, tín hiệu trên mặt càng ngày càng nguy hiểm.
"Bởi vì em sẽ cảm thấy mình rất quan trọng, quan trọng là muốn để cho người khác bởi vì em mà bị ảnh hưởng tâm tình.
Mà không phải là một đứa trẻ bị người ta tùy tiện đặt ở một nơi nào đó, nhớ tới thì nhìn một chút, không nhớ thì luôn nhét vào bên trong góc nào đó."
"Ngôn Gia Hứa sững sờ, không nghĩ tới cô sẽ nói những lời này.
Anh muốn nói, cô đối với anh mà nói mãi mãi cũng không phải là người có cũng được mà không có cũng không sao.
Ngoại trừ bà cụ nuôi dưỡng và dạy dỗ anh ở dưới lầu kia.
Cô gái nhỏ trước mặt, là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Nhưng đàn ông lúc này có tình với cô gái nhỏ, không khỏi có sự hiềm nghi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cô còn đang run lẩy bẩy trong lòng anh.
Thẩm Tinh Lê ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen nhánh kia, sau đó ôm lấy cổ anh, hôn một cái: "Nhưng sau này sẽ không như vậy nữa, em đảm bảo."
"Anh đừng giận nữa, được không?"
"Những người kia cũng không có quan hệ gì với em."
"Em không thích người khác, em chỉ thích anh."
Nói xong, lại hôn hai cái lên mặt anh.
Vì sao cô lại biết trêu chọc người ta như thế?
Ngôn Gia Hứa lại thêm một trận khô nóng.
Mẹ nó!
Cuối cùng người đàn ông nghiến răng nghiến lợi: "Nếu còn để cho anh biết, có thằng oắt con, dám có ý đồ với em, anh sẽ làm thịt nó."
"A, anh thật là độc ác." Thẩm Tinh Lê híp mắt, lúc này lại ra vẻ rồi, giống như một đứa trẻ.
Giọng nói của người nào đó chuyển một cái, hung dữ với cô: "Thuận tiện, chân chó của em anh cũng sẽ đánh gãy luôn.
Bảo em chơi