Cuồng Tế Vô Song

Pháo Hoa Thịnh Yến


trước sau

Advertisement



Trương Kim Cát đứng cách đó không xa, đang bấm điện thoại, giống như đang sắp xếp chuyện gì đó…
Trương Thiên đặt tay vào vòng eo nhỏ của Lâm Tử Thanh, đỡ cô cùng nhau đứng lên.
Hôm nay, Lâm Tử Thanh mặc một chiếc váy ngang hông, thêu hoa màu bạc, cổ áo phía trên cao như hình trụ, cũng không phải rất long trọng, nhưng lại vẫn như cũ rất mỹ lệ đẹp mắt, khí chất tốt không thể tốt hơn!
Trương Thiên mặc hơi tùy ý một chút, nhưng khuôn mặt đẹp trai như tiên nhân kia hoàn toàn không bị quần áo ảnh hưởng.

.

.
Trai tài gái sắc, là một cặp trời sinh!
Lâm Tử Thanh không biết Trương Thiên muốn làm gì, hơi kinh ngạc thâm tình nhìn qua.
Chỉ thấy, Trương Thiên nâng ly lên, hướng về phía đám người nói: “Hôm nay, rất cảm ơn mọi người đã dành thời gian tới tham gia buổi tụ họp này.”
“Những người đang ngồi đây đều là bạn bè thân thiết của Trương Thiên ta và Lâm Tử Thanh, khó có được lúc tất cả mọi người cùng nhau tập hợp một chỗ, xin thứ lỗi nếu có chỗ nào không phải.”
“Kỳ thật lần này, chủ yếu là Trương Thiên ta thu hoạch được thịt ăn ngon như vậy, muốn chia sẻ với mọi người, hi vọng mọi người thích.” Chu Võ vỗ tay: “Thích, đương nhiên thích.”
Món thịt hầm hôm nay có thể là món ăn thơm ngon nhất mà mọi người được nếm qua đời này, mọi người đương nhiên rất hài lòng.
Một nhà Lý Cường, nhà họ Lâm cũng nhao nhao vỗ tay.

Lý Hi Nhi dẫn theo mấy người Ngưu Bài cũng suиɠ sướиɠ hô to: “Thật sự rất ngon, cám ơn ông chủ!”
Tô Vân Nguyệt và Liễu Ngữ Yên thâm tình nhìn qua Trương Thiên, vỗ tay.

Bốn người Tưởng Minh Đức cười hì hì đứng lên, dùng sức vỗ tay thật to, so với bất kỳ ai đều rất kích động.
Vừa rồi Trương Thiên đã nói cho bọn hắn năm ngàn vạn là nói đùa, không cho bọn họ, có thể không vui sao?
“Ngon, rất ngon, cảm ơn anh Thiên!”
Trương Thiên ra hiệu cho mọi người: “Vì thức ăn ngon hôm nay, cạn một ly nào!”
Tất cả mọi người nhẹ giương cái ly trên tay mình lên, sau đó uống cạn.
Uống xong, Trương Thiên tiếp tục nói: “Tiếp theo, lần này, tôi và Lâm Tử Thanh để mọi người đến đây, vì muốn cho cha mẹ vợ một kinh hỉ.

.

.”
“Vợ chồng chúng ta vì làm việc, thường xuyên ở bên ngoài, rất ít có thời gian ở bên cạnh cha mẹ, nên trong nhà tương đối lạnh lẽo buồn tẻ, cho nên thừa dịp có thức ăn ngon trước mắt để mọi người tụ họp một chút, để cái nhà này náo nhiệt một chút.”
Trong mắt cha mẹ vợ lóe lên tia sáng, vô cùng vui mừng: “Thật là cảm ơn Tiểu Thiên, cũng cảm ơn mọi người đã đến đây.”
Trương Thiên nhẹ gật đầu về phía cha mẹ vợ: “Cha mẹ, hôm nay hai người vui không?”
Đêm nay náo nhiệt, làm cho hai người già này vô cùng cao hứng.

“Vui, rất vui.

.

.”
Cha mẹ vợ của anh tương đối kích động, đại khái là mệt nhọc nửa đời người cũng chưa từng được vui vẻ như thế.
Đầu tiên là thân phận địa vị tăng lên, giống như hôm nay, cuối cùng không còn bị những người hàng xóm nhà kế bên khi dễ nữa.
Mặt khác là con gái có sự nghiệp có thành tựu, cuối cùng, bọn họ không cần lo lắng.

.

.
Lý Tú Cầm và Lâm Diệu Đông đều cười vui như hoa nở!
Trương Thiên lại nâng thêm một ly rượu, tôn kính nói với hai người: “Cha mẹ vui vẻ là được rồi, ngoài ra chúng con còn chuẩn bị thêm một niềm vui khác cho cha mẹ.”
“Con và Lâm Tử Thanh biết năm nay là cha mẹ đã kết hôn ba mươi lăm năm, là đám cưới Ngọc trai, con và Lâm Tử Thanh khả năng không có cách nào chúc mừng kỷ niệm ngày cưới hôm đó cho hai người, nên con nhân dịp hôm nay cùng với mọi người chúc mừng cho cha mẹ.”
“Đáng để ăn mừng, hôm nay, chúng ta sẽ bắn pháo hoa phủ lên toàn bộ Khánh Giang, chúc cha mẹ vợ kết hôn tròn ba mươi lăm năm vui vẻ!”
Lâm Diệu Đông và Lý Tú Cầm vô cùng kích động, năm nay đúng là bọn họ đã kết hôn tròn ba mươi lăm năm.
Cuộc sống hôn nhân, khó khăn thế nào chỉ có hai người biết, bọn họ nhớ tới quá khứ, nước mắt đều sắp lăn xuống.
Trước kia Lâm Diệu Đông đều không có làm tiệc kỷ niệm, vẫn cảm thấy thua thiệt cho Lý Tú Cầm.
Anh kích động hỏi: “Tiểu Thiên, thật sao? Pháo hoa bắn đầy khắp cả bầu trời Khánh Giang sao?”
Người đang ngồi nghe cũng cảm thấy vô cùng kích động…

Trương Thiên uống một chén rượu trên tay: “Bố mẹ tôi sao lại lừa các người chứ?”
“Để chúng ta và đi thưởng thức bữa tiệc chuẩn bị pháo hoa đêm nay với các người đi!”
Trương Thiên quay mặt qua phía Trương Kim Cát, vươn cánh tay một cái, hướng về Tằng Kinh mà ra lệnh.
Trương Kim Cát nói qua với đầu bên kia điện thoại: “Bắn pháo hoa lên đi!”
Ngay lúc tất cả mọi người nhìn về bầu trời trong xanh tối nay ở Khánh Giang, toàn bộ hành trình pháo hoa nổ vang, không âm thanh vang lên khắp nơi.
Bành!
Bành! Bành!
Buổi lễ pháo hoa óng ánh kia, vào giờ phút này, không chỉ một mặt đằng trước, mà mỗi một phương hướng, mỗi một góc độ trong cả Khánh Giang đều đang có pháo hoa bay lên.
Kia, thật sự là một buổi lễ đẹp mắt long trọng làm rung động lòng người, để ai nấy cũng cảm động…
Bố mẹ vợ hai người cũng bắt đầu nắm tay nhau thật chặt, nước mắt không tự giác lại chảy ra, đó là vừa cảm động vừa vô cùng vui mừng.
Chỗ ngồi mỗi một người đều bị pháo hoa phủ lên, trong lòng tràn đầy lời khen thưởng với Trương Thiên.
Chu Võ cầm tay Tôn Tố Tố la lớn: “Anh Thiên, anh là thật sẽ làm được chuyện lớn!”
Bạch Tiểu Mộc: “Buổi tiệc pháo hoa quy mô lớ thế này, so với năm rồi còn lộng lẫy hơn!”
Tô Vân Nguyệt và Liễu Ngữ Yên nhìn về phía pháo hoa, trong lòng lại nghĩ đến Trương Thiên, lòng yêu thương càng nhiều.
Bốn người Tưởng Minh Đức cũng giơ ngón tay cái mình lên: “Chuẩn bị của Thiên ca làm mọi người rất cảm động.”
“Có thịt ăn, còn có buổi tiệc pháo hoa đẹp mắt như thế, đêm nay tôi vô cùng thỏa mãn.”
“Một người già như tôi cũng bị Thiên ca làm cảm động sắp khóc rồi.”
Trâu bò đến mức làm bọn người ai nấy đều kích động, đẹp mắt thế này, bọn họ cho tới giờ cũng chưa từng thấy qua đâu: “Ông chủ, quá trâu!”
“Cách làm của ông chủ thật sự rất lãng mạn, tôi rất thích!”
“Nếu ông chủ còn chưa có kết hôn, tôi nhất định phải sinh bé khỉ con cho anh ấy, đáng tiếc, này cả đời tôi cũng không thể đụng vào, bà xã ông chủ quá hạnh phúc!” Đoàn Nhi đỏ cả mũi nói.
Pháo hoa bay lên bốn phía, toàn bộ bầu trời Khánh Giang đều bị hoa mỹ pháo hoa kia bao phủ…
Không chỉ bọn Trương Thiên có thể nhìn thấy, mà toàn bộ phố lớn ngõ nhỏ trên Khánh Giang, mỗi một chỗ đều cảm nhận được rung động mà pháo hoa mang tới.
Muôn người đều đổ xô ra đường ngắm cảnh tượng xảy ra ở Khánh Giang…
“Đến cùng là chuyện thế nào vậy?”
“Hôm nay xảy ra chuyện lớn gì sao?”
“Ăn tết cũng không có bữa tiệc pháo hoa như thế đâu!”
“Đừng nói ăn tết, thế vận hội Olympic năm đó, thời điểm được tổ chức cũng không long trọng đến như vậy!”
“…”
Lúc pháo hoa đang từng bước đẩy tới cao trào, hai chiếc máy bay chiến đấu từ nam sang bắc đột nhiên chầm chậm hiện ra, đúng lúc xuất hiên giữa tầm mắt bọn Trương Thiên.
Ngay lúc này, trên máy bay đột nhiên phóng pháo hoa ra, tựa như trên chân trời đang treo hai thác nước hoa lửa, vô cùng xinh đẹp.
Ở giữa màn pháo hoa, lại chợt hiện ra vài dòng chữ to: Chúc bố mẹ vợ cưới vui vẻ!
Mà lúc này, bốn phía pháo hoa càng bay lên dày đặc, bầu không khí càng ngày càng rung động lòng người.
Cuối cùng máy bay dừng ở giữa tầm mắt bọn Trương Thiên, pháo hoa bốn phía lần nữa phát thêm tiếng ‘Rầm rầm rầm’…
Phanh!
Trong nháy mắt, toàn bộ pháo hoa nổ tung tạo thành cảnh đẹp sáng lạn nhất đêm nay, diễm sát toàn bộ Khánh Giang!
Đến tận đây, buổi lễ pháo hoa long trọng mới kết thúc.

Lâm Tử Thanh quay đầu lại nhìn Trương Thiên, cả người ngây ngẩn, thầm nghĩ : Mình đã từng nói cho anh ấy sao?
Dạo gần đây quá nhiều việc, ngay cả bản thân cũng không có lưu ý đến ngày kỷ niệm kết hôn của cha mẹ…
Nhưng mà cô rất cảm động, bị Trương Thiên ôm vào lòng, cô cảm thấy cuộc đời này phó thác đúng người rồi.
Cả nhà vui vẻ như thế, Lâm Tử Thanh cảm nhận từ tận đáy lòng, nơi nào có anh ấy thì nơi đó mới là nhà!
Lâm Tử Thanh nhỏ giọng nói: “Trương Thiên, đêm nay chúng ta sinh đứa con trai đi!"
Hiện giờ công việc làm ăn phát triển thực tốt, hơn nữa cũng thực ổn định, đặc biệt là tiến vào công ty miễn kiểm, càng không cần lo lắng quá nhiều việc.
Giọng nói của cô rất nhỏ, hơn nữa còn bị bao phủ ở trong tiếng pháo hoa, tuyệt đối không có người nghe được.
Nhưng mà thính lực của Trương Thiên lại mạnh như thế nào?
Làm sao mà anh sẽ không nghe được những lời của Lâm Tử Thanh nói đâu…
Ở một khắc kia, anh cúi đầu nhìn Lâm Tử Thanh cười xấu xa, nói: “Anh đã nghe được lời em nói rồi, quyết định như vậy đi, đêm nay em trốn không thoát…"
Bá!
Nghĩ đến việc sinh con, mặt Lâm Tử Thanh lập tức đỏ lên.
Buổi pháo hoa long trọng qua đi, cuộc tụ hội đêm nay cũng gần kết thúc!
Mọi người đều chúc mừng Lâm Diệu Đông và Lý Tú Cầm, Trương Thiên lấy ra mấy trăm cân giáo thịt phân phó đầu bếp cắt ra.
Khi đi về, Trương Thiên đều cho mỗi một nhà mấy chục cân, hơn nữa còn dặn dò mỗi người một ngày nhiều nhất chỉ có thể ăn ba cân.
Bắt được thứ tốt như vậy, mọi người đều vui vẻ.
Hiện giờ thịt này ở trong lòng của họ tuyệt đối là trân bảo, còn lợi hại ở cả thịt rồng!
Lúc sau, Trương Thiên tiễn tất cả mọi người ra cửa.
Nhà Lý Cường và nhà họ Lâm tạm thời không quay về, dù sao đường về của bọn họ khá xa, hơn nữa Trương Thiên có đủ phòng cho mọi người nên tuyệt đối có thể an bài, lưu lại bọn họ để trò chuyện với cha mẹ vợ là tốt nhất.
Phần lớn người đều rời đi, hiện tại chỉ còn dư lại tiểu Lục bị Lâm Tiểu Nhã không ngừng dây dưa ….
Tô Vân Nguyệt và Liễu Ngữ Yên cũng ở lại, hơn nữa các cô ấy còn đang thảo luận gì đó với Lâm Tử Thanh.
Ở trong lòng Trương Thiên, anh đoán là ba người đã trở thành khuê mật….
Nhưng các cô ấy thật sự chỉ là khuê mật thôi sao?.
Nói không chừng là đang tính toán cái gì đó!
Trương Thiên nghĩ tới đêm nay còn có chuyện quan trọng phải làm với Lâm Tử Thanh, cũng không thể bị các cô quấy rầy.
Đặc biệt là đêm nay Lâm Tử Thanh ăn không ít điện giáo, hẳn sức lực đã rất đủ rồi?
Hẳn là chịu đựng rất tốt?
Trương Thiên mỉm cười đi tới, khụ một chút…
Vận mệnh chú định, giữa siêu mãnh và không cử, chung có thực lực chứng minh một trận chiến!.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện