Cuồng Tế Vô Song

Tôi Tới Để Đập Phá


trước sau



Người đến là cháu trai ruột của Võ Viêm, con trai cả của nhà họ Vũ…
Trương Thiên và Tô Mộc Phong cũng đã gặp qua, là người rất có thiên phú tu luyện võ đạo.
Dựa theo thân phận trong Càn Võ Tông, Tiểu Lục là đệ tử của Võ Viêm, Võ Hoàng coi như sư huynh của cậu ta.
Vừa đến Võ Hoàng đã ngay lập tức nhận ra Tô Mộc Phong nhưng lại không nhận ra Trương Thiên.

Dù sao thì Trương Thiên cũng đã thay đổi quá nhiều.
Anh ta nhìn chằm chằm hai người một lúc, sau đó trầm trọng chất vấn Tô Mộc Phong: “Hoá ra là Mộc Phong sư đệ đến đấy à.”
“Chẳng lẽ cậu không đọc quy tắc của tông môn? Tại sao còn dám tự ý chạy qua chạy lại như thế!.”
“Mặc dù cậu là đồ đệ của tông chủ, ông nội cũng rất yêu thương thiên vị cậu.

Nhưng như thế cậu cũng không thể thích làm gì thì làm được…”
“Ngược lại cậu còn phải nỗ lực trở thành tấm gương tốt để mọi người noi theo!”
Võ Hoàng ỷ vào thân phận đại sư huynh của bản thân nghiêm khắc phê bình Tô Mộc Phong.
Thật ra Võ Hoàng ngứa mắt Tô Mộc Phong lâu rồi, bởi vì Võ Viêm nhận cậu ta làm đệ tử nội môn nhưng lại vẫn để Tô Mộc Phong được tự do, không cần suốt ngày ru rú ở Càn Võ Tông.
Phải biết rằng mỗi đệ tử nội môn đều phải phục vụ cho tông môn cả đời, vì tông môn dù mất mạng cũng không từ.
Người như vậy mới xứng đáng có được tư cách tu luyện trong tông, có được một số bảo vật, võ công khác.

Thế nhưng Tiểu Lục lại hoàn toàn không bị ngăn cấm…
Đó đều là những đặc quyền mà Võ Hoàng không có, nên anh ta ghen tị, cảm thấy ông nội rất thiên vị Tô Mộc Phong.
Tất cả các đệ tử xung quanh nghe vậy đều cảm thán: “Hoá ra cậu ta chính là đệ tử quan môn của tông chủ à?”
“Vậy cũng xem như là sư huynh của ta đúng không?”
“Tôi từng nghe nói vị sư huynh này là đệ tử nội môn duy nhất đấy, lại còn có thể tự do.”
“Nhưng không ngờ vị sư huynh này lại vô lễ như vậy, tự ý xông vào tông môn là tội lớn!”
“Không biết thực lực của vị sư huynh này như thế nào nữa?.”
“Vì sao cậu ta lại trở về nhỉ? Chẳng lẽ là bởi vì trận thi đấu giành Hào Long lệnh?”
Sau một phen được đại sư huynh Võ Hoàng ‘quan tâm’.

Tô Mộc Phong biểu thị bản thân rất vô tội.
Nếu không phải do Trương Thiên dắt cậu xông vào, Tiểu Lục cậu đây làm sao lại dám phá vỡ quy tắc?
Trương Thiên tự do ra vào thì còn có thể tạm chấp nhận bỏ qua, dù gì thì anh ta cũng đã giúp Càn Võ Tông cướp lại Hào Long lệnh, coi như là người có công lớn.
Nhưng Tô Mộc Phong chỉ là một tên tiểu đệ tử mà thôi…
“Sư huynh mắng rất đúng, cũng là do lâu lắm mới trở về nên tôi hơi chút kích động thôi.” Tô Mộc Phong bối rối cười nói.
Trương Thiên càng nhìn Võ Hoàng càng cảm thấy không thích, cười to nói: “Tiểu Lục, chúng ta đến để đập phá, sao cậu lại phải tỏ ra kính cẩn thế? Ha ha ha.”
Cái gì?
Hai người đến Càn Võ Tông đập phá?
Đây không phải là tìm chết sao?
Đứng giữa trung tâm quảng trường bị hàng nghìn người vây quanh lại còn dám kiêu ngạo như thế!
Toàn bộ Viêm Hạ này sợ rằng chỉ có Trương Thiên dám.
Nghe đến lời này bên dưới vô số đệ lộ ra ánh mắt sắc bén của cường giả, nhìn Trương Thiên đầy vẻ căm phẫn.
Ánh mắt Võ Hoàng lập tức lộ ra sát khí, trầm giọng nói: “Tô Mộc Phong, gã ta là ai? Chẳng lẽ lần này cậu mang theo người đến để khiêu khích Càn Võ Tông?”
Vụt.
Võ Hoàng phóng ra cương khí của Thần Cấp cường giả…
Uy lực Thần Cấp cường giả vừa phòng ra, toàn bộ đệ tử Càn Võ Tông đã bắt đầu la hét.
“Oa, là thực lực Thần Cấp cường giả.”
“Chậc chậc, Võ Hoàng sư huynh đã đột phá đến Thần Cấp cảnh giới luôn rồi!”
“Nghe nói vài ngày trước Võ Hoàng sư huynh rời núi tu luyện, hoá ra là để đột phá.”
“Xem ra là để chuẩn bị cho trận đấu giành Hào Long lệnh.”
“Tốt quá rồi, có Võ Hoàng sư huynh thực lực Thần Cấp cảnh giới tham gia, chắc chắn Hào Long lệnh sẽ thuộc về Càn Võ Tông chúng ta.”
Trước bốn mươi tuổi bước vào cảnh giới Thần Cấp, thật đúng là hiếm thấy.

Nếu là trước kia, Tiểu Lục chỉ sợ phải dùng hơn mười năm mới có thể bước vào cảnh giới Thần Cấp.
Tô Mộc Phong không thể không khen ngợi một câu: “Chúc mừng Võ Hoàng sư huynh tiến vào cảnh giới Thần Cấp cường giả.”
“Cơ mà mới nãy anh hỏi người đi bên cạnh tôi là ai?”
Tiểu Lục quay đầu lại nhìn Trương Thiên, sau đó cười khổ một tiếng.

Hoá ra là Võ Hoàng không nhận ra Trương Thiên là ai nên mới dám kiêu ngạo như vậy!
Sao cậu lại quên mất chuyện gương mặt của Trương Thiên đã thay đổi rất nhiều nhỉ?
Thân phận của Trương Thiên ở Càn Võ Tông đến ngay cả Võ Viêm cũng phải tôn trọng chứ nói chi là Võ Hoàng.
Trương Thiên có hơi ngạc nhiên đối với chuyện Võ Hoàng đột phá, nhưng cũng chỉ là hơi chút mà thôi: “Thực lực đột phá Thần Cấp? Hừ, cũng không tệ!”
Vốn Võ Hoàng cũng không có thái độ thù hằn gì nhưng sau khi bị Trương Thiên chế nhạo thì lập tức không chịu nổi.
Bây giờ gương mặt của Trương Thiên cùng lắm cũng chỉ tầm hai mươi tuổi nhưng lời nói thì lại rất kiêu ngạo: “Tôi nói cho cậu biết, Càn Võ Tông không phải nơi để cậu thể hiện, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm về những lời nói hôm nay của bản thân.”
“Muốn gây sự với Càn Võ Tông? Trước hết đánh thắng tôi đi rồi nói!”
Nếu đã nói là tới gây sự vậy Võ Hoàng cũng không cần khách khí.
Toàn bộ đệ tử Càn Võ Tông đều chờ xem bọn Trương Thiên bị dạy dỗ như thế nào.
Tình hình có hơi khó xử!
Tô Mộc Phong muốn giải thích một chút.
Cậu thuận miệng nói: “Võ Hoàng sư huynh hiểu lầm rồi!”
“Chúng tôi bảo đến gây sự nhưng không phải là muốn đánh nhau với anh…”
“Chúng tôi chỉ muốn đấu với lão già Võ Viêm chút thôi!”
Trương Thiên híp mắt cười nói: “Đúng, chúng tôi đến đánh một trận với lão già Võ Viêm kia.”
Toàn bộ người trên quảng trường đều giật mình.
Đây là hiểu lầm kiểu gì?
Không phải đến gây sự à?
Đến cả Võ Hoàng sư huynh cũng chướng mắt? Còn nói thẳng là chỉ muốn đánh nhau với tông chủ…
Toàn bộ đệ tử Càn Võ Tông đều bày ra tư thế đón địch.
Khuôn mặt Võ Hoàng dần trở nên tái nhợt: “Tô Mộc Phong, cậu muốn phản bội tông môn?”
“Dẫn người đến thách thức quyền uy của Càn Võ Tông chúng ta đúng không? Cậu nghĩ bản thân gánh nổi hậu quả sao?”
Tiểu Lục im lặng: “Cái này…”
Trương Thiên đứng một bên vụиɠ ŧяộʍ cười.
Đang lúc đối đầu gay gắt thì bỗng nhiên có người đáp xuống.
Năm người mặc áo bào trắng của Càn Võ Tông hiên ngang xuất hiện!
Là đám người Võ Viêm!

“Kính chào Tông chủ!”
“Kính chào các vị trưởng lão!”
Toàn bộ đệ tử đều cúi đầu hành lễ, sau đó tránh sang hai bên tạo thành một con đường.
Võ Hoàng đương nhiên cũng xoay người cúi chào: “Kính chào tông chủ và các vị trưởng lão, đồ đệ phát hiện ra Tô Mộc Phong dắt theo một người đàn ông lạ tới, còn nói là muốn khiêu chiến với Càn Võ Tông chúng ta.”
“Sao? Khiêu chiến với Càn Võ Tông?”
Võ Viêm và bốn vị trưởng lão nghi ngờ nhìn về phía hai người Tô Mộc Phong.
Đây không phải là Trương Thiên và Tô Mộc Phong sao? Còn người đàn ông lạ đâu?
Võ Viêm đi đến gần phía hai người, hiền lành nói: “Ngươi là Mộc Phong đúng không?”
Tiểu Lục nhẹ gật gật đầu, cười hì hì nói: “Con chào Võ Viêm sư tôn và các vị trưởng lão ạ!”
“Oa! Đúng là Mộc Phong rồi…”
“Con cuối cùng cũng trở về thăm lão già chúng ta!”
“Sao bây giờ con mới về, chúng ta chờ con chờ đến mức héo tàn luôn rồi!”
Các vị trưởng lão đều vui vẻ giống y hệt đứa trẻ con nhìn thấy quà.

Cả đám vây xung quanh Tô Mộc Phong líu ra líu rít, làm gì còn dáng vẻ uy nghiêm như vừa nãy.
Nhất là Võ Viêm càng trở nên kỳ lạ hơn, lúc thường đứng trước mặt đệ tử đều là vô cùng nghiêm túc, hiện tại lại nói: “Mộc Phong qua đây cho sư tôn hôn một cái nào!”
Chuyện này…
Hoàn toàn đổi mới cách nhìn của chúng đệ tử rồi.
Võ Hoàng trầm giọng nói: “Tô Mộc Phong dẫn người tới nói rằng muốn gây sự, tông chủ và các vị trưởng lão làm vậy không tốt lắm đâu.”
Đại trưởng lão quát lớn: “Võ Hoàng, cậu nói cái gì thế? Mộc Phong sao có thể gây sự với Càn Võ Tông được?”
Nhị trưởng lão nói: “Võ Hoàng chớ nói lung tung, Mộc Phong vô cùng yêu quý Càn Võ Tông, sao có thể làm thế được?”
Tam trưởng lão: “Đúng vậy!”
Võ Viêm thì lại càng khoe khoang nói: “Đồ đệ của tôi muốn đến gây sự với chính tông môn của nó? Võ Hoàng nói xem như vậy có phải là bị ngu hay không?”
“Đúng không Mộc Phong?”
Tiểu Lục nhìn trời, ho một cái: “Hmm… Thật ra là đến tìm sư tôn đánh nhau!”.


Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện