Editor: Gió
Tuy là chủ động ngắt điện thoại của Mẫn Kính Xuyên, nhưng Mẫn Thiều Kỳ cũng không cảm thấy vui vẻ, ngược lại tâm trạng lại càng trở nên mục nát. Cậu không thể không thừa nhận, có một số lời Mẫn Kính Xuyên nói không sai – cậu có lẽ không thể có tư cách để bước chân vào Cố gia. Cố Hàm chấp nhận cậu, đại khái là xuất phát từ tình yêu thương đối với một đứa em trai, nếu như người Cố Ngạo dẫn đến gặp Cố Hàm không phải là cậu, Cố Hàm cũng sẽ chấp nhận.
Đại thiếu gia nhà Cố gia Cố Diễm cưới một người đàn ông, cậu biết chuyện này, nhưng không quá để tâm, cậu sợ nhìn thấy tin tức Cố Ngạo cùng người yêu tới tham dự hôn lễ. Người có thể khiến Cố Diễm yêu thích, có thể nhận được sự tán thành từ Cố gia, ắt hẳn rất tốt, ít nhất người đó sẽ không giống cậu.
Cố Ngạo không thể nào vĩnh viễn độc thân, nếu có một ngày Cố Ngạo kết hôn, cậu nên đi đâu đây? Có thể trong lòng cậu đã có câu trả lời, chỉ là cậu không muốn nghĩ tới… Nhưng dù cho có một ngày cậu không còn gì cả, cậu cũng sẽ không tiếp tục làm điều có lỗi với Cố Ngạo.
Nỗi lo ngại ấy khiến hô hấp Mẫn Thiều Kỳ trở nên khó khăn, cậu kéo cửa sổ ra mở miệng hít một ngụm khí từ bên ngoài tràn vào, tựa như chỉ khi làm như vậy, cậu mới có thể sống được.
Đợi đến khi đã cảm thấy khí lạnh trở nên rõ ràng, Mẫn Thiều Kỳ mới đóng cửa sổ, nhưng cảm giác phiền muộn mờ mịt vẫn còn ở đó, chỉ là không còn mãnh liệt như trước mà thôi.
Mẫn Thiều Kỳ bỏ lại vali vẫn còn đang mở, chạy tới phòng của Cố Ngạo, cầm lấy bình nước hoa của Cố Ngạo phun lên người vài cái. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Mẫn Thiều Kỳ cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái. Sau đó đi tới phòng khách dùng chăn cuốn chặt mình lại, nằm bẹp trên ghế sô pha. Cậu hơi mệt, muốn nằm ngủ như thế này một chút… một chút thôi là được rồi…
Vài ngày sau, Mẫn Thiều Kỳ đều ngủ ở phòng của Cố Ngạo. Cố Hàm nói Cố Ngạo cuối năm mới về, cậu đoán chắc cũng phải qua lễ Giáng Sinh, dù sao ở nước ngoài Giáng Sinh cũng rất được coi trọng, Mạnh Chương lớn lên ở nước ngoài, đối với ngày lễ này ắt hẳn cũng như vậy, Cố Ngạo đón cùng cậu ta rồi mới về thì cũng phải thôi.
Sớm ngày Giáng Sinh, Cố Ngạo kéo theo vali về nhà.
Trong nhà rất yên tĩnh, hiển nhiên là Mẫn Thiều Kỳ vẫn chưa dậy. Cố Ngạo xem thời gian một chút, cũng đã chín giờ sáng rồi, theo lý mà nói thời gian này Mẫn Thiều Kỳ phải dậy rồi. Nhưng khoảng thời gian vừa rồi anh không ở nhà, Mẫn Thiều Kỳ ở nhà một mình muốn ngủ tới lúc nào cũng được, cũng không cần dậy để nấu bữa sáng, bây giờ chưa dậy cũng là điều bình thường.
Để vali qua một bên, Cố Ngạo mở cửa phòng ngủ của mình ra, nhìn thấy có người nằm trên giường của mình, hơi sửng sốt một chút, mới ý thức được là Mẫn Thiều Kỳ.
— Anh vừa mới rời nhà có vài ngày, Mẫn Thiều Kỳ liền ngủ trên giường của anh, thật sự không coi là mình là người ngoài mà.
Nếu như là trước kia, nhìn thấy cảnh tượng này, anh nhất định sẽ rất vui, cởi áo khoác nhào tới ăn sạch sẽ Mẫn Thiều Kỳ. Nhưng hiện tại, Mẫn Thiều Kỳ không phải người yêu của anh, còn ngủ trên giường của anh, khiến anh có chút không vui.
Đi tới bên giường, Cố Ngạo dùng một tay xốc chăn lên.
Thế này liền đánh thức Mẫn Thiều Kỳ. Mẫn Thiều Kỳ hôm qua một đêm không ngủ, sáng sớm hôm nay mới hơi buồn ngủ, vừa ngủ chưa được mấy tiếng đã bị đánh thức, cả người vẫn chưa lấy lại tinh thần, ngơ ngác ngồi dậy, xoa xoa đầu vì không ngủ đủ mà đau nhức.
“Tôi không ở nhà, cậu đâu cũng dám ngủ nhỉ?” Cố Ngạo lạnh lùng nói.
Nghe thấy giọng nói của Cố Ngạo, Mẫn Thiều Kỳ ngẩng đầu nhìn anh, một lát sau mới phản ứng được là Cố Ngạo đã về, hơn nữa còn bị bắt quả tang ngủ ở đây.
Mẫn Thiều Kỳ không biết nên nói tâm trạng của mình như thế nào, Cố Ngạo trở về cậu dĩ nhiên là vui, nhưng bị anh bắt quả tang vẫn có hơi xấu hổ, cộng thêm ngữ khí của Cố Ngạo nghe cũng không được tốt cho lắm, khiến cho cậu có chút sợ, sợ Cố Ngạo tức giận đuổi cậu đi.
Ngồi trên giường cố gắng để đầu óc mình tỉnh táo một chút, Mẫn Thiều Kỳ thấp giọng nói: “Xin lỗi…”
Cố Ngạo nhíu mày nhìn cậu, thấy sắc mặt cậu không được tốt, vành mắt cũng đen thâm một vùng, hỏi: “Cậu mấy giờ ngủ…”
Mẫn Thiều Kỳ nhìn đồng hồ rồi nói: “Ba tiếng trước…”
“Cả đêm không ngủ làm cái gì?” Trong ấn tượng của anh, Mẫn Thiều Kỳ không phải là người có thể thức khuya, thông thường nhiều lắm hai giờ sáng là phải đi ngủ rồi.
“Không ngủ được…” Giọng Mẫn Thiều Kỳ rất nhỏ, giấc ngủ vô cùng ngắn khiến cho cậu khó mà nói to. Đêm Giáng Sinh ngày hôm qua, cậu nghĩ có khi nào sẽ nhận được tin nhắn nào của Cố Ngạo không, cũng nghĩ xem Cố Ngạo đang làm gì… Nghĩ mãi nghĩ mãi, trời cũng sáng, cậu một cái tin nhắn cũng không nhận được, cũng không biết Cố Ngạo rốt cuộc đang làm gì. Nhưng cậu không thể nghĩ tới rằng, sáng sớm hôm nay Cố Ngạo ấy vậy mà đã về rồi!
Cố Ngạo cầm chăn trùm lại lên người cậu, lực đạo cũng không nhẹ nhàng cho lắm, nói: “Ngủ tiếp đi!”
Mẫn Thiều Kỳ vẫn bất động nhìn anh, đầu óc vẫn chưa kịp nhảy số – Cố Ngạo vậy mà để cậu ngủ ở đây.
Cố Ngạo lấy quần áo từ tủ ra để đi tắm, nói: “Tôi tắm ra mà cậu vẫn chưa ngủ thì cút về phòng cậu cho tôi.”
Nói xong, liền đi thẳng vào phòng tắm.
Tiếng nước trong phòng tắm nhanh chóng vang lên, Mẫn Thiều Kỳ cũng dần hiểu được ý của Cố Ngạo, nhanh chóng nằm xuống, một lần nữa trùm chăn che kín người – có những lúc… Cố Ngạo đối xử với cậu, thật sự rất dịu dàng…
Cố Ngạo tắm ra, Mẫn Thiều Kỳ đã ngủ rồi. Cố Ngạo lúc này mới nhận ra mùi nước hoa nồng nặc trong phòng, lại còn là mùi hương không thể quen thuộc hơn. Nhìn lọ nước hoa trên bàn, anh nhớ rõ ràng khi anh đi, lọ nước hoa này vẫn còn lại nửa lọ, vài ngày ngắn ngủi đã chỉ còn thấy đáy — Không cần nghĩ cũng biết là ai dùng. Nhưng Mẫn Thiều Kỳ rốt cuộc làm cái gì mà lại dùng nhiều như thế, lẽ nào làm thuốc lọc không khí.
Nhìn Mẫn Thiều Kỳ đang ngủ không quá ngon giấc trên giường kia, anh cũng không gọi cậu dậy để hỏi. Nửa lọ nước hoa thôi mà, anh mua lại được, mà trong nhà vẫn còn lọ chưa mở, dùng rồi