Editor: Gió
Mẫn Thiều Kỳ nằm trên giường, không ngủ, trong đầu suy nghĩ miên man, nhưng cũng không biết là cụ thể đang suy nghĩ cái gì.
Qua 12 giờ, tiếng pháo bên ngoài ngày một nhiều, báo hiệu năm mới đến rồi, Mẫn Thiều Kỳ kéo rèm cửa lộ ra một khe hở nho nhỏ, nhìn ánh sáng lập lòe của pháo hóa, trong lòng vô cùng trống rỗng.
Tiếng điện thoại di động vang lên, Mẫn Thiều Kỳ lúc này mới nhớ ra mình để điện thoại ngoài phòng khách.
Vén chăn xuống giường, Mẫn Thiều Kỳ tìm được điện thoại của mình, là Cố Ngạo gọi tới – như cậu đoán, hôm nay Cố Ngạo chắc chắn sẽ gọi điện cho cậu.
Nhưng nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, Mẫn Thiều Kỳ lại không thấy vui vẻ chút nào…
“Alo? Năm mới vui vẻ.” Mẫn Thiều Kỳ nhận điện thoại, nói.
“Năm mới vui vẻ.” Cố Ngạo cũng không nghe ra được Mẫn Thiều Kỳ có gì không ổn, tâm tình không tệ mà hỏi thăm cậu: “Ăn sủi cảo chưa?”
“Ăn rồi…” Mẫn Thiều Kỳ nói. Thật ra cậu chưa ăn, vốn dĩ định đến 12 giờ đi nấu, ăn xong rồi đi ngủ. Nhưng sau khi từ bên ngoài về, cậu không còn tâm trạng đó nữa, chỉ có thể nói dối.
“Đợi tiếng pháo ngớt đi thì đi nghỉ sớm một chút.” Cố Ngạo nhắc cậu.
“Vâng, anh chuẩn bị ra ngoài hay là nghỉ ngơi?” Mẫn Thiều Kỳ hỏi. Cậu vẫn nhớ trước đó Cố Ngạo có nói với cậu, tết những năm trước, sau 12 giờ ăn sủi cảo xong, anh sẽ cùng Ngu Dịch bọn họ ra ngoài chơi, sáng hôm sau mới về.
“Chuẩn bị đi nghỉ đây.” Cố Ngạo nói. Ngày hôm nay Ngu Dịch ở nhà làm con ngoan, cùng người nhà chơi mạt chược cả đêm. Cả nhà em họ Hoắc Tinh qua đây ăn tết nên hắn phải ở tận tình làm một người chủ nhà. Anh hai anh đương nhiên không thể ra ngoài phóng đãng cùng anh được rồi, chính anh cũng cũng không yên tâm khi đi cùng anh ấy, mà anh cả và cậu út đều ở cùng người thương, vậy nên anh chỉ có thể ở nhà, buồn ngủ thì đi ngủ thôi.
“Ừ, vậy anh nghỉ ngơi sớm đi.” Mẫn Thiều Kỳ nói. Cậu thật sự không biết nói gì cùng Cố Ngạo, rõ ràng có rất nhiều điều muốn hỏi, nhiều điều muốn nói, ấy vậy mà hiện tại cậu lại chẳng có tâm trạng ấy. Vừa nghĩ tới những lời Mẫn Ác Đan nói tối nay, trong lòng cậu liền cảm thấy khó chịu.
“Ừ, tôi không ở nhà, cậu cũng không cần phải dậy sớm. Đợi lúc tôi về sẽ gọi báo trước cho cậu.” Cố Ngạo nói. Thật ra đây cũng có thể coi là cho Mẫn Thiều Kỳ một kỳ nghỉ trá hình.
“Được, ngủ ngon.” Mẫn Thiều Kỳ nói.
“Ngủ ngon.”
Cúp máy, Mẫn Thiều Kỳ lại trở về giường, bên ngoài tập trung đốt pháo một lúc rồi cũng thôi, chỉ còn lại lẻ tẻ lại tiếng pháo nho nhỏ, cũng không gây phiền hà cho người khác.
Thế nhưng cậu vẫn không thấy buồn ngủ, trong đầu trống rỗng, hơi mệt nhưng lại không buồn ngủ.
Mãi đến khi trời sáng, Mẫn Thiều Kỳ mới hơi buồn ngủ. Cũng may Cố Ngạo không ở nhà, cũng sẽ không có ai nói cậu, vậy nên cậu bây giờ có thể ngủ bù.
Mẫn gia vẫn không tìm Mẫn Ác Đan, ba ngày sau Mẫn Ác Đan gửi tin nhắn liên lạc với Mẫn Thiều Kỳ. Ngô Á Sâm đã tỉnh, anh ta không trách Mẫn Ác Đan, ba mẹ Ngô tuy vẫn không thích Mẫn Ác Đan nhưng cũng không đến mức động tay động chân đánh chửi. Vậy nên ban ngày Mẫn Ác Đan đến chăm sóc Ngô Á Sâm, ban đêm trở về nhà nghỉ, tuy là hơi cực thế nhưng tinh thần dường như không tệ.
Ngô Á Sâm biết được tình hình hiện tại của Mẫn Ác Đan, chủ động bao tiền phòng, cũng cho Mẫn Ác Đan tiền, để cô trả lại Mẫn Thiều Kỳ.
Mẫn Ác Đan lại càng cảm động hơn, cũng cảm nhận được Ngô Á Sâm là thực sự là người có trách nhiệm, là người đàn ông đáng để nương tựa.
Vậy nên buổi tối mùng ba, Mẫn Ác Đan gọi điện cho Mẫn Thiều Kỳ, hẹn hôm sau đi ăn trưa. Là Ngô Á Sâm bảo cô mời, một mặt là để trả tiền cho Mẫn Thiều Kỳ, mặt khác là để cảm ơn Mẫn Thiều Kỳ vì đã giúp đỡ và chăm sóc Mẫn Ác Đan.
Mẫn Thiều Kỳ mấy ngày nay chưa từng bước chân ra khỏi ra, tâm tình vẫn cứ tệ như vậy. Cậu biết như vậy mãi cũng không tốt, vậy nên đồng ý lời mời của Mẫn Ác Đan, cùng cô ăn cơm, cũng thuận tiện ra ngoài giải sầu.
Mẫn Ác Đan mời Mẫn Thiều Kỳ tới một nhà hàng hải sản buffet, điều kiện rất tốt, nhưng giá cả lại không rẻ. Mẫn Thiều Kỳ không đồng ý Mẫn Ác Đan tiêu phí như vậy, nhưng không thể nói được gì, cứ coi như là bù cho bữa tất niên mà cậu chưa ăn đi. Truyện chính ở ( TRU MTRUYEN.C O M )
Lúc hai người tới, nhà hàng vừa mới mở cửa, cũng chưa có nhiều khách. Phục vụ đưa hai người vào bàn, sau đó chia nhau đi lấy đồ ăn.
Hải sản nơi này vô cùng tươi, có rất nhiều hàng nhập khẩu từ nước ngoài, ăn ở đây đối với những người yêu thích hải sản quả thực là một sự hưởng thụ.
Mẫn Thiều Kỳ cũng không có cảm giác muốn ăn cho lắm, chỉ lấy một ít hải sản tươi, gọi một một nồi nước nhúng một người cũng là nước trong, nước thanh đạm như vậy chí ít cũng không khiến dạ dày Mẫn Thiều Kỳ quá khó chịu.
Lấy xong đồ, hai người ngồi đối mặt bắt đầu ăn.
Tâm tình Mẫn Ác Đan rõ ràng so với mấy ngày hôm trước đã tốt hơn rất nhiều, cô nhìn nhìn Mẫn Thiều Kỳ rồi hỏi: “Mấy ngày nay em ngủ không ngon giấc giá? Sao sắc mặt lại xấu như vậy?”
“Cũng được, có lẽ là do mỗi sáng đều có người đốt pháo, dễ bị đánh thức nên ngủ không đủ.” Mẫn Thiều Kỳ tìm một cái cơ.
Mẫn Thiều Kỳ vậy mà gật gật đầu tỏ ý cô hiểu mà, nói: “Chị ở đấy mấy ngày cũng bị đánh thức. Nhà nghỉ cách âm không tốt, có lúc ban đêm có khách tới thuê, chị cũng bị ồn mà tỉnh.”
Mẫn Thiều Kỳ cho nghêu malina vào trong nồi lẩu nhỏ, hỏi cô: “Trong nhà có tìm chị không?”
Mẫn Ác Đan lắc đầu nói: “Bọn họ có lẽ cảm thấy đến lúc chị không chịu được nữa sẽ về. Có những lúc chị nghi ngờ rằng, chị có phải con ruột nhà họ Mẫn hay không.”
“Vậy sắp tới chị định làm gì?” Mẫn Thiều Kỳ hỏi cô, ở nhà nghỉ mãi cũng không phải là cách.
“Đợi thêm một thời gian nữa, Á Sâm khỏe rồi, chị định thuê một căn nhà rồi chuyển tới đó.” Mẫn Ác Đan cười nói, dường như đối với tương lai tràn đầy hi vọng.
Mẫn Thiều Kỳ suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Ngô Á Sâm thuê nhà cho chị sao?” Mẫn Thiều Kỳ vẫn chưa có công việc, không có nguồn thu nhập, rời Mẫn gia chắc khác nào chặt đứt nguồn kinh tế.
Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, “Chị với Á Sâm đã bàn với nhau rồi, đến lúc ấy bọn chị có thể sẽ ở với nhau.”
Nếu đổi lại là người khác, có lẽ điều này sẽ có thể xảy ra, thế nhưng đối với Mẫn Ác Đan và Ngô Á Sâm, Mẫn Thiều Kỳ lại cảm thấy cô quá ngây thơ rồi. Cô vẫn thật sự cho rằng Mẫn Kinh Xuyên sẽ buông tay, để cho hai người họ từ tình nhân thành người thân sao?
Đương nhiên, nhưng lời này cậu không thể nói thẳng, dù gì đây cũng là chuyện Mẫn gia, cậu cũng không tiện bình phẩm, không cẩn thận còn phản tác dụng.
“Với điều kiện kinh tế của Ngô Á Sâm, nuôi hai người các chị có phải có chút khó khăn không?” Mẫn Thiều Kỳ hỏi vòng vo. Nếu như Ngô Á Sâm vẫn có việc thì không sao, nếu Mẫn Kinh Xuyên khiến Ngô Á Sâm mất việc vậy thì lấy cái gì mà sống đây.
Mẫn Ác Đan suy nghĩ một hồi, nói: “Chắc hẳn sẽ có đôi chút rồi. Nếu như khó khăn quá, chị sẽ ra ngoài tìm việc, đừng lo.”
“Mẫn Kinh Xuyên sẽ không can thiệp vào công việc của Ngô Á Sâm nữa sao?” Mẫn Thiều Kỳ hỏi. Nghêu đã chính, Mẫn Thiều Kỳ lấy ra nhưng không vội ăn ngay.