Editor: Gió
Mẫn Thiều Kỳ mặc dù ở lại nhà Cố Ngạo, nhưng hai người giao tiếp với nhau cũng không quá nhiều, Cố Ngạo mỗi ngày ba bữa cơm mang vào phòng, một tiếng sau sẽ quay lại thu dọn. Đó đều là những món ăn thanh đạm, Cố Ngạo không biết nấu cơm, vậy nên cậu đoán không phải là Cố Ngạo đặt bên ngoài thì cũng là do người nhà Cố gia mang đến.
Cố Ngạo không nói chuyện với cậu, thậm chí ngay cả hỏi cậu đã khỏe hay chưa cũng không hỏi. Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy như thế cũng không có gì là không ổn cả, vì cậu cũng không biết mình có thể nói gì với Cố Ngạo
Tĩnh dưỡng vài ngày, Mẫn Thiều Kỳ đã không còn giống vài hôm trước trở mình thôi cũng thấy khó chịu nữa, vết xanh tím trên mặt cũng tan bớt một chút, cũng có thể xuống giường đi lại, đứng trước cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài.
Mấy ngày nay Mẫn Thiều Kỳ căn bản chưa rời khỏi căn phòng này, trong phòng có nhà vệ sinh, nhà tắm riêng, bình nước lúc nào cũng đầy, dù cho không đi ra ngoài nhưng cũng không có gì là bất tiện cả. Nhưng dù sao nằm mãi trong phòng, lại không có điện thoại không có máy tính, cũng tạo ra cảm giác bị giam cầm. Cũng không phải là Cố Ngạo không cho cậu ra ngoài, chỉ là cậu không muốn ra mà thôi. Cậu không biết bên đồ trang trí căn “nhà” này đã thay đổi như thế nào rồi, lỡ như nhìn thấy thứ mà cậu không muốn thấy, tỉ như ảnh chụp của Cố Ngạo cùng người yêu mới…
Quãng thời gian bốn năm, cậu có thể không yêu đương, nhưng đâu ai có tư cách không cho Cố Ngạo yêu đương.
Sau bữa trưa, Mẫn Thiều Kỳ cách một tấm cửa nghe thấy dường như trong nhà có người tới. Nhưng Cố Ngạo cũng không tiếp đãi đặc biệt gì nên Mẫn Thiều Kỳ không biết là ai tới.
Cách âm ở đây rất tốt, trước đây Cố Ngạo cũng từng trêu cậu rằng, dù cho cậu có kêu la đến thế nào cũng sẽ không bị người khác nghe thấy, có thể thoải mái mà phóng túng. Thật ra cứ nằm trong phong mãi cậu cũng không cảm thấy quá nhàm chán, có nhiều lúc cậu nằm trên giường có thể hồi tưởng lại những chuyện trước đây của hai người, tuy đã lâu lắm rồi, như nhớ lại chuyện cũ lại không cảm giác được đã xảy ra từ rất lâu, tựa như mới xảy ra ngào hôm qua, cũng chỉ có những lúc thế này cậu mới nhận ra rằng hóa ra có những chuyện từ rất lâu rồi mà cậu vẫn còn nhớ rõ như thế.
Trước đây cậu không dám nhớ lại bất cứ điều gì, chỉ là mỗi một con phố cậu đi qua, mỗi một nhà hàng cậu bước vào… tới những nơi trước đây hai người từng lui tới cũng sẽ vô tình mà nhớ lại. Nhớ lại những lời ngọt ngào đã từng thuộc về cậu, nhưng sự ngọt ngào lại cay đắng này, cũng chỉ có mình cậu hiểu mà thôi.
Không lâu sau, cửa phòng được mở ra, người đi vào là một người phụ nữ đã ngoài năm mươi tuổi, thân hình có hơi đẫy đà, sắc mặt hồng hào, mặc một chiếc áo len, bên ngoài đeo tạp dề, vừa nhìn liền cảm nhận được sự hiền hòa và thân thiết.
Người phụ này thấy Mẫn Thiều Kỳ rõ ràng có hơi sửng sốt, chớp mắt quan sát cậu một hồi mới chợt lộ ra ý cười. “Mẫn thiếu gia đó sao?”
“Thím Tuệ.” Mẫn Thiều Kỳ gọi một tiếng. Cậu cũng cảm thấy có chút bất ngờ, không ngờ rằng thái độ của thím Tuệ với cậu vẫn như trước kia.
Thím Tuệ là người làm ở Cố gia, ngoài việc phụ trách quét tước ở nhà cũ Cố gia, hàng tuần cũng sẽ dẫn theo vài người đến nhà Cố Ngạo để dọn dẹp. Dù gì cũng là người làm trong nhà, Cố Ngạo cũng rất yên tâm, cho nên nếu không có lý do nào quá đặc biệt, nơi này của Cố Ngạo cũng sẽ không đổi người quét dọn.
Trước kia khi cậu và Cố Ngạo còn ở bên nhau, cũng là thím Tuệ dẫn theo người đến dọn dẹp. Thím Tuệ là người phụ nữ rất thân thiện, đối xử với cậu cũng rất tốt, cũng không vì cậu là đàn ông mà có biểu hiện khó chịu hay kỳ thị, Cố Ngạo cũng yên tâm về bà ấy, Mẫn Thiều Kỳ tự nhiên cũng rất thích bà.
Thím Tuệ đi tới bên giường, cười nói: “Tam thiếu gia bảo nhà có khách, bảo thím lúc dọn dẹp nhớ để ý đến ý khách một chút, không ngờ lại là cháu.”
“Vâng, đã lâu không gặp, thím vẫn khỏe chứ ạ?” Mẫn Thiều Kỳ hỏi. Nhìn dáng vẻ của thím Tuệ hẳn là chưa biết chuyện cậu đã làm. Bằng không với việc bà yêu quý Cố Ngạo như vậy sẽ không đối xử thân thiết với cậu thế này.
“Vẫn khỏe.” Thím Tuệ cười vô cùng sảng khoái, sau đó lại nhìn mặt Mẫn Thiều Kỳ một chút, nhíu mày nói: “Mặt của cháu làm sao thế này? Là thiếu gia đánh à?”
“Không phải.” Mẫn Thiều Kỳ nhanh chóng phủ nhận, “Là người khác, Cố Ngạo… đã giúp cháu.” Cậu cũng không muốn giải thích nhiều, tạm thời cứ nói như vậy trước đi.
Thím Tuệ yên tâm mà gật đầu, “Vậy thì tốt. Cháu… với thiếu gia làm hòa rồi sao.”
Bà biết Cố Ngạo với Mẫn Thiều Kỳ trước kia từng là người yêu, nhưng sau này không biết vì nguyên nhân gì mà chia tay, cũng rất lâu rồi chưa gặp lại Mẫn Thiều Kỳ, cũng không thấy ai nhắc tới cậu. Chuyện yêu đương của người trẻ, chia tay cũng là chuyện thường, bà tuy rằng là nhìn Cố Ngạo lớn lên, nhưng chuyện tình cảm của đám trẻ cũng sẽ không xen vào.
Mẫn Thiều Kỳ lắc đầu cười khổ, không nói gì cả.
Thím Tuệ thấy vậy cũng không nhiều lời nữa, chuyện của đám trẻ vẫn để chúng tự giải quyết thì hơn.
“Tam thiếu gia ra ngoài rồi, nói giờ cơm tối mới về, hỏi cháu muốn ăn gì, lát nữa bảo người bên Cố gia mang qua đây.” Thím Tuệ nói.
“Gì cũng được ạ.” Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy mình hiện tại không có tư cách đòi hỏi, huống hồ lại còn là Cố gia mang cơm đến.
“Được rồi.” Thím Tuệ đáp một câu, sau đó nói: “Thím bảo bọn họ vào đây quét dọn phòng, cháu ra phòng khách một chút nhé.”
Mẫn Thiều Kỳ suy nghĩ một lát rồi gật đầu, nói: “Vâng”
Người khác vào dọn dẹp, cậu nằm đây cũng không tiện lắm, hơn nữa giờ cậu cũng không phải là không thể xuống giường.
Ra khỏi phòng, cũng không khó khăn như cậu tưởng tượng, mà bên ngoài cánh cửa kia bóng dáng của những đồ vật năm xưa cũng không còn thấy nữa, trong lòng Mẫn Thiều Kỳ vô cùng bình tĩnh – bởi vì ngoài bình tĩnh ra thì mọi cảm xúc khác của cậu đều dư thừa, đều vô dụng.
Nhưng cũng may rằng trong phòng khách cũng không có bất cứ ảnh chụp nào, mà nơi trước đây treo ảnh của hai người giờ cũng đã được sơn lại, đóng một cái giá sách, đặt một ít báo hoặc tạp chí ô tô để Cố Ngạo có thể đọc khi chán.
Phòng bếp kín trước kia cũng được sửa thành mở, còn dựng thêm một quầy bar, tủ rượu cũng từ màu xanh sẫm đổi thành màu nâu, rượu đặt bên trong rõ ràng đã ít đi…
Nhìn thấy những thay đổi ấy, Mẫn Thiều Kỳ mới nhận ra