Editor: Gió
Nơi Mẫn Thiều Kỳ và Giang Hằng hẹn nhau cách nơi đây không xa lắm, là một nhà hàng buffet năm sao. Mấy hôm trước Giang Hằng đúng lúc lấy được phiếu giảm giả 50%, nghĩ thế nào cũng cảm thấy hời, hơn nữa Giang Hằng đã rất lâu chưa đi ăn bữa buffet cao cấp nào rồi, vậy nên quyết định dẫn Mẫn Thiều Kỳ đi xa xỉ một bữa.
Nói cũng ra thì cũng vừa khéo, lúc hai người đang đợi thang máy vừa hay lại gặp được nhau thế là cũng nhau đi lên tầng.
Nhà hàng vừa mở chưa được mười phút, chưa có nhiều khách, tất cả nguyên liệu đều được xếp rất chỉnh tế, căn bản chưa có dấu vết từng bị lật qua lật lại, lại thêm bày biện đẹp đẽ, khiến người cả vừa nhìn là muốn ăn.
Phục vụ đưa hai người tới vị trí bên cửa sổ, vừa hay chỗ này có thể thương thức được cảnh đêm của thành, rất tuyệt. Ghế ngồi cũng rất mềm mại, ngồi khá thoải mái. Một nơi có điều kiện như thế này hoàn toàn xứng với giá tiền.
Sau khi khử trùng tay bằng khăn ướt xong, hai người chia nhau đi lấy đồ ăn.
Đồ ăn ở đây cực kỳ nhiều, đa dạng cách làm và chủng loại, giống như vài món đồ nướng, đồ chiên này, sau khi khách hàng chọn xong, sẽ có đầu bếp chuyên chế biến, sau đó sẽ được phục vụ mang đến tận bàn. Mà một vài món ăn được ngay, vài món đồ ngọt khách hàng có thể lấy ngay được. Một vài món cần nhúng, phục vụ sẽ mang nồi nhúng riêng đến cho từng người, để khách hàng tự mình làm.
Sau khi bàn đã được chất đầy hơn một nửa, phục vụ cũng mang nồi nhúng lên cho hai người. Mẫn Thiều Kỳ gọi nước dùng cay, rất lâu rồi cậu chỉ ăn những món thanh đạm, thi thoảng cũng sẽ muốn ăn vị mạnh một chút. Giang Hằng gọi nước dùng nấm, vì buổi tối cậu còn phải hát, thật sự không thích hợp để ăn cay.
Trong lúc đợi nước sôi, Mẫn Thiều Kỳ đưa quà cho Giang Hằng.
Giang Hằng tò mò mở hộp ra, thấy hai bình rượu bên trong, mắt ngập tràn sự vui vẻ mà cười: “Đẹp thật đấy.”
Mẫn Thiều Kỳ cười nói: “Tôi cũng vì thấy bình đẹp nên mua đấy, còn vị thế nào tôi không đảm bảo đâu nhé.”
Giang Hằng ở một phương diện nào đó cũng là người thích vẻ ngoài, đối với mùi vị của rượu thật ra cũng không đòi hỏi cho lắm, bởi vì cậu không phải người biết uống rượu, vậy nên bình đẹp đương nhiên quan trọng hơn rượu.
“Cảm ơn, tôi thích lắm luôn. Lúc về phải chụp vài tấm đăng lên mới được.” Giang Hằng cười nói.
Mẫn Thiều Kỳ nói: “Cậu có thể hỏi xem đã có ai đã từng uống hai bình rượu này chưa, nếu như ngon thì đến tết mở ra uống cho có không khí.”
“Ừ.” Giang Hằng gật đầu, “Nếu có người bảo ngon, tôi sẽ nói với anh.”
“Ừ.”
Sau khi nước trong nồi sôi rồi, hai người bắt đầu thả thức ăn vào, vừa ăn vừa nói chuyện.
“Thần sắc của anh hình như tốt hơn lần trước tôi gặp anh.” Giang Hằng mập mờ cười nói: “Tam thiếu nuôi có khác.”
Mẫn Thiều Kỳ nghe hiểu ý trong lời nói của cậu, mặt hơi nóng lên nói: “Là do tôi ăn hơi nhiều…”
Giang Hằng chớp chớp mắt nói: “Chắc là Tam thiếu đút ăn nhiều nhỉ?”
Mẫn Thiều Kỳ thật sự không tiếp lời nổi nữa rồi, vội vàng để ba miếng cá bên tay mình tới trước mặt cậu ta, nói: “Ăn của cậu đi.”
Thật ra từ lúc làm lành đến giờ, bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau, hai người thật sự chưa làm hòan chỉnh một lần nào, giới hạn cao nhất của chỉ là giải quyết bằng tay mà thôi.
Giang Hằng cười ha ha, cũng không trêu cậu nữa, nói: “Anh như bây giờ là đẹp rồi, nếu có thêm tí thịt nữa thì sẽ càng đẹp hơn.”
Mẫn Thiều Kỳ cũng biết rằng cân nặng của cậu phải tăng thêm mười cân nữa mới trông có vẻ khỏe mạnh, “Ừ, nhưng cũng đâu phải chuyện một sớm một chiều mà làm được đâu. Còn cậu thì sao? Dạo này thế nào?”
“Cũng được.” Giang Hằng gắp một miếng thịt dê trong nồi, nói: “Dạo gần đây khách tới quán càng ngày càng nhiều, ông chủ cũng tăng lương cho tôi, tình hình kinh tế của tôi cũng khả quan hơn, có thể mua vài món đồ mình thích.”
Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, “Vậy là ổn rồi. Ngu thiếu gần đây có tới không?”
Mẫn Thiều Kỳ không hề biết tâm tư của Ngu Dịch với Giang Hằng, chỉ nghĩ đơn giản là Ngu Dịch cũng giống cậu rất thích nghe Giang Hằng hát mà thôi.
Giang Hằng chớp mắt, cười nhẹ một cái rồi nói: “Có, thường xuyên tới. Nhưng cơ bản nghe hát xong là đi ngay.”
Ông chủ của họ cũng nhận ra vị khách quen Ngu Dịch này, lần đầu tiên Ngu Dịch tới là đi cũng Hoắc Tinh, ông chủ đương nhiên sẽ hiểu được thân phận của Ngu Dịch, mặc dù không cố gắng nịnh nọt, nhưng vẫn dặn dò nhân viên nhất định phải phục vụ thật chu đáo.
Mẫn Thiều Kỳ cũng không nghĩ gì nhiều, nói: “Tối nay nếu như Ngu thiếu tới thì kéo anh ta đi ăn khuya cùng nhé?”
Giang Hằng suy nghĩ một lát, đoạn nói: “Để xem Ngu thiếu có thời gian không đã. Biết đâu anh ta có kế hoạch rồi thì sao.”
“Cũng phải.” Đời sống của Ngu Dịch rất phong phú, nhất là đời sống về đêm, việc này Mẫn Thiều Kỳ biết.
Sau đó hai người không tiếp tục nói chuyện này nữa, mà nói về vài chuyện thú vị khi Mẫn Thiều Kỳ ở nước ngoài và một vài chuyện về thời tiết khí hậu này nọ. Giang Hằng chưa từng ra nước ngoài, nên khá hứng thú với chuyện này. Lần này Mẫn Thiều Kỳ không ra ngoài nhiều, điều cậu mắt thấy tai nghe cũng không quá nhiều nhưng cũng đủ để chia sẻ cùng Giang Hằng.
Ăn được một nửa, Mẫn Thiều Kỳ đứng dậy đi vệ sinh.
Lúc đi ra, ấy vậy mà gặp phải Mẫn Kính Xuyên hoặc có thể Mẫn Kính Xuyên đặc biệt đứng ở cửa đợi cậu.
Mẫn Thiều Kỳ vốn không muốn để ý tới, định đi qua luôn. Nhưng Mẫn Kính Xuyên lại mở miêng trước, “Xem ra dạo này mày sống tốt nhỉ.”
Mẫn Thiều Kỳ dừng bước, nhìn hắn một cái, cười nhẹ một tiếng, nói: “Đúng rồi đấy.”
“Không ngờ Tam thiếu lại niệm tình xưa, còn có thể cho mày một cơ hội.” Trong giọng nói của Mẫn Kính Xuyên có chút trào phúng, tựa như hắn đang muốn nói Mẫn Thiều Kỳ là do hắn bán đi.
“Việc này thì liên quan gì đến anh?” Mẫn Thiều Kỳ không tức giận cũng không cảm thấy xấu hổ, quan hệ của cậu và Cố Ngạo thế nào trong lòng cậu hiểu rõ nhất, ông Uông cũng đã chấp