Editor: Gió
An ninh của suối nước nóng đó rất tốt, Cố Ngạo tuy rằng là lần đầu tiên tới, thế nhưng với trình độ bảo an nghiêm ngặt như vậy anh cảm thấy rất yên tâm.
Ngu Dịch đã đặt trước phòng, lúc anh đến Hoắc Tinh cũng vừa tới nơi, mà Ngu Dịch đã đi ngâm mình rồi.
Căn phòng mà Ngu Dịch đặt là một hồ nước nóng độc lập, tổng thể được thiết kế theo phong cách Nhật Bản nhưng không phải là lộ thiên, cũng khá rộng, bên cạnh còn đặt ghế tựa để nghỉ ngơi nói chuyện, nếu không ngâm mình, ngồi chỗ đó tán chuyện cũng không tồi.
Tắm gội đơn giản xong, Cố Ngạo quấn chiếc khăn tắm mới mà bên suối nước nóng cung cấp, xuống hồ nước.
Đồ ăn trưa Ngu Dịch gọi cũng lần lượt được mang ra, màu sắc mùi vị đều có đủ, vừa ngâm mình vừa ăn cũng là một loại hưởng thụ.
Lúc Cố Ngạo đang tắm, Ngu Dịch cũng nói qua chuyện gặp Mẫn Thiều Kỳ và Cố Ngạo cùng đi mua đồ, Hoắc Tinh cũng vô cùng bất ngờ, nhưng cũng không có ý kiến gì.
Đợi Cố Ngạo tới rồi Ngu Dịch cũng không vòng vo mà hỏi thẳng: “Tam thiếu, cậu với Mẫn Thiều Kỳ là có chuyện gì?”
Cố Ngạo ngâm trong nước nóng vô cùng thoải mái, không trả lời Ngu Dịch ngay, nhắm mắt dưỡng thần một lúc rồi mới mở miệng nói: “Cậu ta bị thương được đưa đến bệnh viện cấp cứu, vừa lúc anh hai bắt gặp, rồi gọi tôi qua bảo tôi đưa về nhà tĩnh dương ít hôm.”
“Anh hai?” Ngu Dịch vô cùng khó hiểu, với hiểu biết của hắn với Cố Hàm mà nói, Cố Hàm rất bao bọc Cố Ngạo, Mẫn Thiều Kỳ lại làm ra chuyện như thế, theo lý mà nói Cố Hàm hẳn là cũng không muốn gặp Mẫn Thiều Kỳ mới phải.
“Ừ,” Kỳ thực khoảng thời gian này Mẫn Thiều Kỳ ở chỗ anh, cũng không có gì là quá phiền phức, nếu khi không có chuyện gì cần thiết thì anh cũng không cùng Mẫn Thiều Kỳ nói chuyện, Mẫn Thiều Kỳ cũng rất có nề nếp, không làm phiền đến anh.
Ngu Dịch nhíu mày hỏi: “Tôi trông cậu ta không phải rất khỏe sao? Thương tật chỗ nào chứ?”
Cố Ngạo đem unadon(1) kéo đến trước mặt mình nói: “Ngày hôm nay đi khám lại thì đã khỏi rồi.”
“Vậy cậu định bao giờ mới để cậu ta đi.” Ngu Dịch lại hỏi.
Cố Ngạo ăn vài miếng, có chút thờ ơ mà nói: “Mấy ngày nữa. Biết đâu ngày mai cậu ta đã cuốn gói đi rồi.”
Những lời này của Cố Ngạo có vài phần là thật lòng, chỉ có chính anh mới hiểu rõ nhất. Anh nhìn thấy Mẫn Thiều Kỳ trong lòng có chút phiền muộn, mỗi ngày đều muốn vết thương của cậu mau mau khỏi, nhưng bây giờ cậu đã khỏi rồi, anh lại không biết nên đuổi Mẫn Thiều Kỳ đi vào lúc nào nào mới ổn.
“Dù sao cậu cũng nên đề phòng cậu ta một chút, anh hai có lòng tốt, nhưng cậu đừng để cho cậu ta lừa.” Ngu Dịch ăn cơm hải sản của mình(2), nhắc nhở Cố Ngạo
Hoắc Tinh đó giờ vẫn không lên tiếng, mở miệng nói: “Anh hai để tam thiếu giữ Mẫn Thiều Kỳ lại là có lý của anh ấy, tôi thấy nếu như Mẫn Thiều Kỳ không đi, tam thiếu giữ cậu ta lại vài ngày cũng được, cũng để xem xem cậu ra rốt cuộc chuẩn bị làm cái gì.”
“Cũng phải.” Ngu Dịch cảm thấy Hoắc Tinh nói có lý, Cố Hàm chắc chắn có lý do của anh ấy, hơn nữa Cố Hàm quan tâm người em trai này như vậy, bất luận quyết định gì đi nữa, khẳng định cũng là muốn tốt cho Cố Ngạo.
Cố Ngạo thật ra cũng không muốn nói chuyện liên quan tới Mẫn Thiều Kỳ, đoạn nói: “Ừ, tôi tự khác có tính toán.”
Ngâm hơn mười phút, ba người ra khỏi hồ sashimi được đặt trên đá vụn cũng được đưa lên, ba người ngồi vào khu nghỉ ngơi, vừa ăn vừa nói chuyện. Cũng không nhắc đến chuyện của Mẫn Thiều Kỳ nữa.
Đang ăn thì điện thoại của Ngu Dịch vang lên, nhìn thoáng qua cái tên trên mà hình, cười nói: “Chị của tôi.” Nói xong liền nhận điện thoại.
“Alo, chị, có chuyện gì thế?” Ngu Dịch cười hỏi.
Chị của Ngu Dịch tên Ngu Tiêu lớn hơn hắn hai tuổi, quan hệ hai chị em rất tốt. Ngu Tiêu là người phụ nữ có năng lực, công việc của Ngu gia hiện tại cơ bản là do Ngu Tiêu tiếp nhận, mặc dù cũng không phát triển được gì nhiều, thế nhưng cũng hợp quy củ, cũng chưa phạm phải sai lầm nào, Ngu Tiêu thành thục, gợi cảm, dáng dấp cũng xinh đẹp, thế nhưng đến nay cũng chưa từng có bạn trai, cũng may Ngu gia cũng không muốn gả con gái đi quá sớm, vậy nên Ngu Tiêu cũng không quá áp lực.
“Em đang ở đâu?” Ngu Tiêu hỏi hắn.
“Đang đi ngâm nước nóng, sao vậy?” Ngu Dịch hỏi
Ngu Tiêu bên kia dừng một lát, mới hỏi: “Tam thiếu có đang đi cùng em không?”
Ngu Dịch nhìn Cố Ngạo nói: “Có.”
Ngu Tiêu nói: “Tam thiếu với Mẫn Thiều Kỳ mấy năm nay có liên hệ gì nữa không?”
Ngu Tiêu đột nhiên đề cập tới Mẫn Thiều Kỳ, Ngu Dịch khẽ nhíu mày một cái, “Cuối cùng là chuyện gì vậy?”
Ngu Tiêu nói: “Chị vừa nãy có tới trung tâm thương mại để kiểm tra sổ sách, vừa lúc ở cửa bãi đỗ xe nhìn thấy Mẫn Thiều Kỳ. Thực ra cũng không có gì cả, thế nhưng mà xe phía trước đột nhiên ngừng lại, có hai người bước xuống, Mẫn Thiều Kỳ thấy hai người họ liền quay đầu bỏ chạy, hai người kia cũng đuổi theo. Sau đó chị thấy Mẫn Kính Xuyên xuống xe.”
“Chị nói là Mẫn Kính Xuyên muốn bắt Mẫn Thiều Kỳ?” Mày Ngu Dịch càng nhíu chặt hơn, hoàn toàn không hiểu chuyện gì. Dựa theo những việc trước đây Mẫn Thiều Kỳ làm rõ ràng là đều là hướng về Mẫn gia. Nhưng hiện tại Mẫn Kính Xuyên lại muốn bắt Mẫn Thiều Kỳ, đương nhiên có chút không logic, hoặc là trong mấy năm nay có thể đã xảy ra chuyện gì đó.
Nghe thấy lời Ngu Dịch nói, Cố Ngạo dừng đũa nhìn sang.
Ngu Dịch rất nhanh mở loa ngoài.
“Ừm, thoạt nhìn thì hình như là vậy. Chị với Mẫn Thiều Kỳ không thân, chuyện của Mẫn Thiều Kỳ chị cũng biết, cũng không ở đó lâu được, nên không biết là có chuyện gì.” Ngu Tiêu nói. Cô vốn dĩ không muốn nói cho Ngu Dịch, nhưng ở trong phòng làm việc nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn nên nói với Ngu Dịch một chút. Bất kể thế nào đi nữa, Mẫn Thiều Kỳ cũng đã từng là người của Cố Ngạo, cô không biết hiện tại thái độ của Cố Ngạo dành cho Mẫn Thiều Kỳ như thế nào, cũng có thể nói một câu cũng không tệ lắm, nếu như Cố Ngạo đã hoàn toàn không muốn để ý nữa, không quản chuyện này thì cũng phải thôi.
Nghe Ngu Tiêu nói như vậy, chuyện Cố Ngạo nghĩ tới đầu tiên là gọi cho Mẫn Thiều Kỳ. Nhưng cầm điện thoại lên lại nhớ ra, anh căn bản không có số của Mẫn Thiều Kỳ. Mà điện thoại bàn đặt trong phòng anh, dù có kêu Mẫn Thiều Kỳ cũng không dám tới nhận.
“Được, em biết rồi. Chị làm việc đi. Em nói với Tam thiếu một tiếng.” Ngu Dịch nói. Ngu Tiêu bên kia không nhìn thấy biểu cảm của Cố Ngạo vậy nên không có cảm giác gì, nhưng hắn ngồi cạnh Cố Ngạo, nhìn khuôn mặt thâm trầm của anh, toàn thân như muốn đóng băng, hắn cũng không tiện cùng Ngu Tiêu nói chuyện thêm.
“Ừ” Ngu Tiêu cũng không nhiều lời, rất nhanh liền cúp điện thoại. Cô là một người thông minh, nếu như Cố tam thiếu thật sự không có gì với Mẫn Thiều Kỳ, với tính cách của em trai cô cùng sẽ không cúp máy nhanh như vậy, chắc chắn không để chuyện này làm phiền mà nói với cô vài câu, sau đó sẽ nhắc Cố Ngạo một chút. Với thái độ hiên tại của Ngu Dịch càng chứng minh chuyện giữa Cố tam thiếu và Mẫn Thiều Kỳ căn bản vẫn chưa xong, mà quyết định này của cô khá là sáng suốt.
Đặt điện thoại xuống, Ngu