Trong tuyết.
Yêu nữ mặc y phục màu đen diêm dúa lòe loẹt đạp lên ngực Lô Thụ, một thanh kiếm sắc bén dừng trước cổ họng hẳn ta, có thể đâm xuống bất cứ lúc nào.
Mặt Lô Thụ tái mét: “Yêu nữ, giết ta đi!”
“Ha ha ha ha...”
Yêu nữ mặc y phục màu đen như thể nghe thấy một câu chuyện cười lớn nhất trên đời: “Vị tiểu lang quân này, ngươi không sợ chết sao?”
Lô Thụ trợn trừng mắt, tức giận nói: “Không sợi”
“Nếu bổn thống lĩnh nhíu mày một cái thì không phải là thống lĩnh thân vệ của phủ Hoang Châu Vương.”
Nói xong, gân xanh trên người Lô Thụ nổi lên, dường như muốn làm gì đó?
Tuy nhiên, hắn ta đã thất bại!
“Ha ha ha...”
Tiếng cười của yêu nữ mặc y phục màu đen tràn đầy sự chế giễu: “Tiểu tướng quân, ta đã chặn hết kinh mạch toàn thân của ngươi, ngươi đừng cố cần lưỡi tự tử nữa!”
“Bởi vì, ngươi không làm được đâu!”
Cổ Lô Thụ nổi đầy gân xanh, tiếng la hét bực bội thấu trời.
Trước đoàn xe.
Bầu không khí vô cùng nặng nề!
Các thương binh cưỡi chiến mã, đã sẵn sàng ra trận, cây thương vừa to vừa dài đang chĩa vào yêu nữ mặc y phục màu đen.
Lúc này, năm mươi thiếu niên tàng kiếm đã biến mất khỏi đoàn xe, có lẽ đã ẩn thân xung quanh yêu nữ và có thể tấn công nàng ta bất cứ lúc nào.
Tàng Nhất dẫn đội, đã bao vây chặt chế yêu nữ mặc y phục màu đen, có người giương cung, có người giơ nỏ, mưa mũi tên sẵn sàng bay đi bất cứ lúc nào.
“Vù vù..” Gió bắc thổi khiến chiếc cờ của Vương gia vừa mới được đưa đến bay phấp phới, chữ “Hoang” trên đó khiến cả con đường tăng thêm vài phần sát ý.
Hạ Thiên siết chặt dây cương ngựa: “Ngươi là ai?” “Tại sao lại muốn gặp bổn vương?” “Rút chân của ngươi khỏi ngực Lô thống lĩnh ngay!”
Yêu nữ mặc y phục màu đen không nói gì mà nhìn thẳng vào Hạ Thiên.
Thiếu niên này có khuôn mặt trằng trẻo và đôi môi đỏ tươi, đôi tay dài, dáng người mảnh khảnh, thật sự là thiếu niên đẹp trai hiếm có trong thiên hạ.
Một Hoàng tử tuấn tú cưỡi ngựa trắng... Thật sự rất ưa nhìn!
Nhất thời, yêu nữ mặc y phục màu đen cảm thấy rất kinh ngạc!
Lúc này Hạ Thiên cũng