Vương gia nói rất hay!”
Ánh chiều tà như màu máu, kéo dài bóng dáng của Hạ Thiên!
Bóng dáng của hắn đi về phía bóng lưng của yêu nữ mặc y phục màu đen càng thêm cao lớn in sâu trong lòng mọi người.
Một Vương gia như vậy, sao bọn họ có thể không kính không yêu chứ?
Một Vương gia như vậy, đáng để bọn họ bán mạng! Lúc này.
Giọng nói của Tư Mã Lan vang lên: “Vương gia, đợi một lát”
Hạ Thiên khẽ dừng lại: “Lan Nhi, nàng cũng muốn khuyên bổn vương sao?”
Tư Mã Lan cười hờ hững: “Vương gia hiểu nhầm rồi!”
“Chỉ cần Vương gia muốn làm, Tư Mã Lan đều ủng hội”
“Ta đến để xem khuôn mặt của yêu nữ đó, nếu nàng ta dám hại Vương gia.
Tư Mã Lan ta xin thề răng cho dù lật tung vùng đất căn cỗi của Cửu Châu, lục soát khäp tứ hải, cũng sế tìm bằng được nàng ta để lột da rút gân, khiến nàng ta phải chết đi trong sự đau đớn nhất thiên hạ!”
“Ha ha ha...”
Hạ Thiên ngửa mặt lên trời cười nói: “Lan Nhi, nàng có tin vào kiếp trước và kiếp sau không?”
Tư Mã Lan sửng sốt, chớp chớp đôi mắt đẹp: "Ta tin!"
Hạ Thiên vừa đi vừa nói: “Kiếp trước, ta liên tiếp ngoái đầu nhìn lại.”
"Chiếc khăn tay vẫy chào tạm biệt hóa thành đám mây."
“Bao nhiêu thương nhớ, bao nhiêu bi thương chia ly, cuối cùng hóa thành vệtt nước mắt, tiễn ta đi.”
"Kiếp này, ta tìm kiếm dấu chân thất lạc của kiếp trước, xuyên qua núi sông đi vào trong mắt nàng."
“Năm trăm lần nhìn lại của kiếp trước, đổi lấy một lần gặp thoáng qua ở kiếp này”
"Kiếp trước ta đã nhìn lại ngàn lần để đổi lấy kiếp này ở trước mặt nàng."
Sự dịu dàng trong mắt Tư Mã Lan dần dần dày đặc: "Vương gia, kiếp này chúng ta đã sánh bước bên nhau. Kiếp
trước ngài đã nhìn lại bao nhiêu lần?”
"Ha ha ha... "
Hạ Thiên cười rất thoải mái: “Kiếp trước, vì để kiếp này gặp được nàng, ta cũng không có làm gì, cả đời chỉ nhìn về phía nàng!”
Tư Mã Lan không khỏi ngây ngốc!
Thân hình có phần gầy