Lúc này.
Lão thái giám cảm thấy Hạ đế có chút ưu ái với Cửu Hoàng tử.
Điều này thật sự bất thường!
Lão thái giám rất chắc chăn Hạ đế đã có ý đồ mưu sát Cửu Hoàng tử, trước đó cũng hùa theo kế hoạch của Thái tử, khiến Cửu Hoàng tử suýt nữa đã phải chết cóng trước cửa Ngự Thư Phòng rồi.
Sát tâm của hoàng đế trước đây rất kiên định. Nhưng hiện tại. Cửu Hoàng tử bị đuổi ra khỏi đế đô mới có hai ngày.
Sát ý của Hoàng đế đối với Cửu Hoàng tử dường như đã tiêu tan đi không ítI
Trong khoảng thời gian đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lão thái giám đoán không được!
Chân của ông ta bị đau, vội vàng nói: “Bệ hạ, ngài cũng. biết núi Nhị Long đó là cứ điểm ngoài đế đô của Thái tử, không những nuôi dưỡng đạo tặc giết người cướp của mà còn để những tử sĩ của Đông Cung kiểm soát ở phía sau, trong đó có một kho bạc nhỏ để hỗ trợ Đông Cung phát triển.”
“Cho nên trước giờ lương thực với vàng bạc châu báu mà núi Nhị Long tích trữ được không ít.”
“Lần này, Cửu Hoàng tử tiêu diệt núi Nhị Long, đoàn xe của Vương phủ Hoang Châu đã thêm một trăm chiếc xe ngựa, chính là những thứ chiếm được từ trên núi!”
Trong mắt Hạ đế lóe lên một tia sáng, thầm tính toán: “Thái tử đã cẩn thận quản lý bọn thổ phỉ đó suốt mười năm, nguồn tài lực và tài chính tích trữ ở đó có giá trị chắc chắn không kém phần thưởng của Thân vương.”
“Lần này Tiểu Cửu kiếm được một khoản lớn nhỉ!"
“Nhưng mà theo thông lệ của triều đình Đại hạ, thành quả thu được từ chiến trường và trấn áp thổ phỉ thì một nửa sẽ được giữ lại trong quân đội làm phần thưởng, nửa còn lại phải giao cho triều đình.”
“Tiểu Cửu không giao lên một đồng nào sao?”
Cửu Nhi lại trở thành Tiểu Cửu.
Lão thái giám lắc đầu: “Không có!”
Hạ đế có chút bất mãn: “Trãm chỉ khen hắn thông minh dũng cảm, có lòng có lễ, không ngờ hẳn thấy một chút tiền như thế đã bị làm mờ mắt, khiến trãm thất vọng