Tần quý phi cười lạnh: “Ngài muốn dùng Thiên Nhi để dụ dỗ những người không phục ngài làm Hoàng đế sao?”
“Đặc biệt là người đã vào tẩm cung của ta!”
Trong mắt Hạ đế lóe qua tia lạnh lùng: “Bất cứ nam nhân nào vào tẩm cung của nàng đều phải chết!”
“Cho dù hắn ta là kiếm thánh hàng đầu cũng không ngoại lệ!”
Người được mệnh danh là kiếm thánh số một Tiền Tân đó chính là cái gai trong cổ họng của Hạ đế, phải nhổ ra bằng được.
Ông ta mới có thể ăn ngon ngủ yên.
“Lần này tốt nhất là hắn ta đừng xuất hiện, nếu không trãm sẽ băm hắn ta thành từng mảnh.”
Tần quý phi nhướng mi: “Ngài dùng những lão quái vật trong điện Cung phụng sao?”
Hạ đế không tỏ rõ ý kiến: “Nàng nghĩ sao?”
Nói xong, Hạ đế muốn rời đi.
“Chờ một chút!”
Tân quý phi đứng dậy, làm xong mũi khâu cuối cùng rồi bước tới trước cửa sổ, đưa thứ trong tay ra: “Có thể đưa áo khoác này tới tay Thiên Nhi được không?”
Hạ đế nhận lấy: “Hôm nay ta vừa phạt Thái tử một trăm ngàn lạng bạc đưa cho Tiểu Cửu xây Vương phủ, cứ đưa cùng qua luôn”
Tân quý phi nhướng đôi mày xinh đẹp: “Ngài lấy tiền phạt của Thái tử đưa cho Thiên Nhi xây Vương phủ sao?”
“Đúng thết” “Rốt cuộc là ngài muốn làm gì?” “Ha ha ha...”
Hạ đế cầm lấy vương bào sải bước lớn rời đi, nở nụ cười đầy ý tứ: “Sau này nàng sẽ biết.”
Tần quý phi đứng trước cửa sổ, ngơ ngác!
Bà mặc áo khoác lông đi ra sân, để tuyết rơi trên người, lẩm bẩm: “Ông ta không phải là người làm việc mà không có mục đích gì... ông ta muốn lấy gì từ