Nhưng lần này thì khác. “Không...”
Thái tử tru lên một tiếng chói tai như một con chó hoang bị thương, dọa Tào Uy giật nảy mình.
Lúc này, Thái tử nghĩ đến lần xấu hổ khi “tiểu” trong Ngự Thư Phòng!
Thái tử nghĩ tới nỗi xấu hổ khi ở trên người Tào trắc phi, dù thế nào đi chăng nữa đều không thể lấy lại được sức mạnh nam nhân của mình.
Cơn tức giận xông thẳng lên đ ỉnh đầu.
Máu trong lồ ng ngực bắt đầu sôi sục!
Những đường gân khắp người nổi lên, giống như có rắn độc ẩn dưới làn da nhợt nhạt của hắn ta.
Mặt hắn ta đỏ bừng vì khó thở giống như một con cua sắp bị nướng chín.
Trong lòng hắn ta như đang bị hàng con rắn độc gặm nhấm, thật sự không thể chịu nổi!
Lão Cửu chết tiệt đó mà không chết, hắn ta cảm thấy mỗi hơi thở của bản thân đều khó khăn ngột ngạt.
Giống như ngay cả không khí cũng có mùi thối.
Khiến hắn ta không thở được: “Không được!”
Hai mắt Thái tử đỏ bừng, thở phì phò như con trâu, hung ác nói: “Ta muốn bây giờ, tức khắc, lập tức gi ết chết lão Cửu thối tha kia!”
“Ta muốn thấy đầu của hắn!”
“Thầy, giúp ta!”
“Giúp ta!”
“Ta không tin lần nào lão Cửu thối kia cũng có thể may mắn như thế, không những không giết được mà còn càng giết càng mạnh, cuộc sống ngày càng thoải mái!”
“Ta cũng không tin... ta sẽ phải kinh ngạc khi gặp hắn!”
“Gặp hắn thì ta sẽ bị phụ hoàng xử lý, tổn