"Ta muốn cho ngươi biết rằng giữa nữ nhân với nữ nhân... thật ra cũng có thể rất sung sướng."
Sắc mặt của nghệ kỹ thay đổi rõ rệt: "Không cần."
Trong một ngày này.
Khẩu dụ của hoàng đế đã được truyền đến các học phái, ngăn cản người trong các học phái rời khỏi đế đô để đi gặp Hoang Châu Vương.
Đồng thời có người dẫn dắt mọi người bàn tán về người bạn của Hoang Châu Vương đã tặng những lời kia.
Chẳng bao lâu, sự nổi tiếng của người bạn kia đã vượt qua Hoang Châu Vương.
Cuối cùng tên của Hoang Châu Vương cũng dần chìm vào im lặng.
Trong hoàng cung.
Ngụy công công cung kính đứng trước mặt hoàng đế: "Bệ hạ, ta đã phái người đi tuyên chỉ cấm túc tất cả các học phái trong đế đô."
Hạ đế gật đầu: "Làm tốt lắm."
"Như vậy, đại đa số mọi người sẽ rời mắt khỏi người Tiểu Cửu."
Trên mặt Ngụy công công lộ ra ý cười: "Nếu như Hoang Châu Vương biết được bệ hạ đã làm mọi chuyện vì hắn, nhất định sẽ rất cảm động."
"Phải không?"
Hạ đế có chút thất thần hỏi lại: "Chỉ mong như vậy."
"Lão già, ta đổi tên của ngươi từ Long Nghịch Thiên thành Ngụy Thái Tuế, ngươi có bất mãn không?"
Ngụy công công có chút khó hiểu: "Bệ hạ, cái tên này phải giải thích như nào?"
Hạ đế cười thần bí: "Sau này tự nhiên ngươi sẽ biết."
"Truyền chỉ Lý quốc công... Không, là Lý thượng thư.”
"Nói với hắn, nếu Thanh Châu có quân đội bí mật tấn công đoàn xe của Tiểu Cửu, bộ binh thượng thư như hắn nên chủ động thoái vị đi.”
“Hắn đi khắp nơi rêu rao hắn là người của Thái tử...”
Hạ đế cau mày như thể nghĩ đến điều gì đó: "Lão già, ngươi đi nói với Tào Uy, nếu Lý Kiếm sắp xếp quân đội