Vậy thì Tào Báo hản là đã nhận được mệnh lệnh mới.
Giờ phút này.
Lý Phi có vẻ thô lỗ nhưng hoàn toàn nắm bắt được mấu chốt của sự việc.
Chuyện này chơi vui thật! Bên trong quân trại thô sơ. Hạ Thiên cũng đã nắm được mấu chốt.
Tào Báo bây giờ không những không dám giết hắn, mà còn không dám để bất luận kẻ nào giết hắn!
Rốt cuộc là vì cái gì?
Hạ Thiên nhìn thẳng vào Lý Phi... Còn tên này thì sao?
Tốt!
Tiếp tục xem kịch!
Đột nhiên.
Râu trên mặt Lý Phi giống như kim thép, dựng đứng như một con lợn rừng phát điên: “Tào thống lĩnh, ngươi đang nói gì vậy?”
"Nếu ngươi không dám ra tay, vậy tránh ra để ta làm!"
Tào Báo quyết không nhượng bộ.
Hai mắt hắn ta đỏ hoe, chịu đựng đau lòng, nháy mắt ra hiệu sau lưng Hạ Thiên, dùng cả ám chỉ rõ ràng lẫn ẩn ý: “Thống lĩnh Lý Phi, cha ngươi đã được cha ta tiến cử làm Binh bộ thượng thư!”
“Cho nên, cha ta ở đế đô xa xôi đã có lời nhắn nhủ trước khi ta đến... Bởi vì Hoang Châu Vương đã tuyên chiến với bọn thổ phỉ tà ác trên thiên hạ, cho nên khi đi qua Thanh Châu có thể sẽ có thổ phỉ tà ác tấn công, vì thế chúng ta phải đảm bảo an toàn cho Vương gia!”
“Bây giờ ngươi phải cùng ta bảo vệ Hoang Châu Vương!”
Lý Phi đã hiểu!
Chính là lão già Tào Uy ra lệnh mới! Hắn ta cứng cổ: “Ta không tin!” Con mẹ nó, đúng là gặp quỷ mà! Tào Báo sắp