“Đầu óc trở nên nhanh nhạy hơn nhiều.”
Ánh sáng trong mắt Tân Hồng Y tỏa sáng, nhìn Hạ Thiên đầy hâm mộ: “Đúng rồi. Đây chính là cách ông ấy dạo chơi nhân gian.”
“Đánh người có tuệ căn một trận làm người ta trở nên ngu dại trong một khoảng thời gian.”
“Sau đó, một thời gian sau, ông ấy lại xuất hiện, đánh đối phương một trận, đối phương sẽ đột nhiên thông minh ra, ít nhất là có trí tuệ cấp độ siêu phàm”
“Vừa thần kỳ mà cũng đáng sợ”
Tần Hồng Y càng nói càng hâm mộ: “Trước đây, ở thời triều Tân, Nho Tử của Nho gia, Đạo Tử của Đạo gia, Cự Tử của
Mặc gia đều đã từng bị ông ấy đánh.”
“Cho nên, có người nói ông ấy là thánh nhân nên mới có thể giúp người ta thông minh hơn.”
“Cho nên, ngươi thật may mắn.” Hạ Thiên: “...” Hắn chỉ nói hươu nói vượn thôi mà cũng đúng ư?
Đây là ý trời hả?
Hay là Tân Hồng Y đang trêu chọc hắn?
Nhưng lúc này Tân Hồng Y rất chân thành, không giống như diễn kịch.
Hạ Thiên chìm vào suy tư: Nếu như muốn người thông minh hóa thành kẻ ngốc thì cách ngang ngược nhất chính là làm hỏng đầu của người ta.
Nhưng muốn chữa khỏi một cái đầu đã bị đập hỏng lại còn làm người ta thông minh hơn thì dù có Hoa Đà ở đây cũng chẳng thể làm được.
Cho dù là Hoa Hạ ở thời đại khoa học kỹ thuật tân tiến, não người vẫn là thành lũy mà loài người không thể chinh phục được.
Đầu óc là thứ rất thâm ảo khó hiểu.
Lúc này.
Hạ Thiên nổi hứng tò mò về quái nhân.
Nếu như sau này may mắn gặp được, nhất định hắn phải luận bàn y thuật