Chỗ xe ngựa của Tần Hồng Y.
“Vù..”
Hạ Thiên bước đi như bay, hai chân đạp một cái, nhảy lên thật cao, vững vàng đáp xuống càng xe, sốt ruột vén rèm xe lên, đi vào trong.
Trong xe ngựa.
Tàng Cửu đã băng bó xong vết thương và mặc cho Tân Hồng Y một bộ váy đen.
Nhưng bộ đồ này vẫn không giấu hết được cơ thể chỗ lồi chỗ lõm và những đường cong lả lướt của nàng ta.
“Sư phụ” Tàng Cửu hơi ngạc nhiên: “Nàng ta vẫn chưa tỉnh.” Hiện tại, tâm trạng Hạ Thiên hơi kích động.
Hắn lạnh lùng nói: “Tân Hồng Y, đã đến lúc ngươi nên tỉnh rồi:
Lúc này, Tàng Cửu thấy sư phụ nhà mình khác hẳn ngày thường.
Giọng nói thêm phần vội vã.
Bấy giờ Tân Hồng Y vẫn nhằm mäảt, không có phản ứng gì.
Đôi mắt Hạ Thiên lóe lên ánh sáng lạnh, hắn móc ra một cây ngân châm vừa dài vừa nhỏ: “Nếu như ngươi còn giả bộ ngủ nữa, ta sẽ dùng cây ngân châm này đâm xuyên đan điền của ngươi, phế võ công của ngươi.”
Đột nhiên.
Tân Hồng Y mở to mắt, phẫn nộ ra mặt: “Hoang Châu Vương, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Hạ Thiên nhìn chằm chằm nàng ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Trước khi trị thương cho ngươi, chúng ta đã thống nhất rồi, nếu như ta nói ra chuyện của quái nhân kia thì ngươi sẽ giao tâm pháp võ đạo cấp độ Tông sư ra.”
“Ta đã nói cho ngươi chuyện của quái nhân kia rồi”
“Giờ đã đến lúc ngươi thực hiện lời hứa.”
Ánh mắt Tân Hồng Y đầy phức tạp: “Nếu ta không thực. hiện thì sao?”
“Ha ha ha...”
Hạ Thiên cười cực kỳ