“Ha ha ha...”
Thanh Châu Vương Hạ Vũ mỉm cười, sát ý bản ra bốn phía: “Trinh Tử, vậy còn ngươi đang chờ ai?”
“Người ngươi đợi chính là người ta muốn giết.”
Nữ tướng Trinh Tử kinh ngạc: “Tỷ phu, hẳn là đệ đệ ruột của ngươi.”
“Ngươi là Bát vương ca của hắn mà”
“Hắn chỉ đi ngang qua Thanh Châu của ngươi thôi, ngươi giết hắn làm gì?”
Thanh Châu Vương Hạ Vũ tỏ ra chẳng hề gì: “Sinh ra trong nhà đế vương thì đều là người cô đơn, bản vương không có huynh đệ tỷ muội.”
Nữ tướng Trinh Tử giật giật khóe môi: “Tỷ phu, các ngươi là huynh đệ ruột thịt, là người thân đó.”
Thanh Châu Vương khịt mũi coi thường: “Ngươi thật sự cho rằng huynh đệ trong nhà đế vương là người thân ư?”
Trinh Tử chau mày: “Chẳng lẽ không đúng hay sao?” “Ha ha ha...”
Thanh Châu Vương nhìn đội xe của phủ Hoang Châu Vương đang chầm chậm đi từ đăng xa tới, chiếc kim quan đội trên đầu hản ta lắc lư: “Nếu Thái tử ca ca của ta có tướng của bậc quân vương, có thủ đoạn có thể kiểm soát được thiên hạ này, có thể khiến mấy huynh đệ bọn ta bán mạng cho hẳn thì chín huynh đệ bọn ta là huynh đệ ruột thịt thật sự.”
“Nhưng nếu Thái tử không có tài, không có đức, chí thì lớn nhưng sức thì mọn, không biết cách thu phục người khác, không có tướng của quân vương thì sẽ không nắm giữ được thiên hạ này.”
“Cho nên, hắn không phải là chân long.”
“Mấy huynh đệ bọn ta đều có quyền tranh giành thiên hạ này.
“Huynh đệ ruột thịt chính là chướng ngại vật ngăn bản vương ngồi lên long ỷ.”
Bấy giờ sau lưng Thanh Châu Vương Hạ Vũ có một người đàn ông trung niên mặc áo nhiều màu, đong đưa chiếc quạt lông vũ, mặt mày ốm yếu lên tiếng nhắc nhở: “Xin Vương gia thận trọng lời ăn tiếng nói”
“Có một số việc không thể nói trước mặt mọi người.”
Thanh Châu Vương không vui trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên mặc áo nhiều màu: “Vương sư phụ, ở đây đều là người của bản vương, đều là tâm phúc của bản vương, chẳng có gì mà không thể nói cả.”
“Ngươi quá cẩn thận rồi.”
“Ta chỉ muốn nói cho Trinh Tử biết học thuyết thiên hạ tối cường của học phái Tung Hoành của ngươi mà thôi, nó có thể gãi đúng chỗ ngứa, giảng chuyện nhà đế vương cực kỳ thấu đáo.”
“Những lời này khó nghe nhưng là sự thật.”
Nữ tướng quân Trinh Tử nghe vậy trừng mắc nhìn nam nhân ốm yếu ăn mặc lòe loẹt kia, hỏi: “Vương sư phụ, ly gián tình cảm huynh đệ nhà đế vương cũng là một phần trong học. phái Tung Hoành ư?”
Vương sư phụ chối ngay: “Triệu Trinh Tử cô nương,