Hạ Thiên gật đầu: “Bát vương huynh oai hùng thần minh, sao ta dám lười vương huynh chứ?”
Vương Tứ Phúc khẽ kéo vương bào của Thanh Châu Vương như thể ra dấu một điều gì đó.
Quả nhiên.
Sắc mặt Thanh Châu Vương Hạ Vũ chẳng khác gì bầu trời tháng ba, nói u ám là u ám được ngay: “Cửu vương đệ, ta đã nghe chuyện của ngươi ở hoàng cung rồi.”
“Thái tử có ý đồ muốn chơi chết ngươi thì cả triều đình đều biết.”
“Ngươi bị phong tới Hoang Châu cũng đúng là người đáng thương nhất trong số bát đại thân vương chúng ta, chưa biết chừng, ngươi khổ cực đi được tới nơi, còn chưa ngồi chắc chiếc ghế Vương gia thì đã bị mỹ nữ đệ nhất thiên hạ kia chém giết”
“Nhưng mà, từ lúc ngươi rời đế đô đến giờ, những chuyện ngươi đã làm được khiến cả triều đình phải thay đổi cách nhìn về ngươi, khiến bách tính dọc đường ca ngợi tên tuổi của ngươi, tương lai, nếu ngươi không chết ở Đại Hoang Châu thì ngươi chính là đối thủ lớn nhất của bản vương.”
“Cho nên, ta không thể tha cho ngươi”
“Hôm nay, ngươi phải chết.”
Hạ Thiên cảm thấy Thanh Châu Vương rất ngu: “Bát vương huynh, nếu như huynh lo lắng ta được lòng triều đình, muốn giết ta thì cứ sắp xếp sát thủ làm một cách kín đáo, thần không biết quỷ không hay chẳng lẽ không tốt hay sao?”
“Tại sao huynh lại dẫn đại quân ra giữa ban ngày ban mặt để giết vương đệ, chẳng lẽ huynh sợ người trong thiên hạ
không biết là huynh giết ta hay sao?”
“Nếu như hôm nay ta chết ở đây thì người ngồi trên long ỷ kia sẽ không tha cho huynh.”
“Ha ha ha..."
Thanh Châu Vương phách lối cười to: “Cửu vương đệ, ngươi nghĩ ta không biết hay sao?”
“Sở dĩ Thái tử muốn giết ngươi cũng là vì người ngồi trên long ỷ muốn giết ngươi, chẳng qua người bạc tình đó không muốn mang tiếng giết con nên mới ám chỉ cho Thái tử ra tay.”
“Người ngồi trên long ỷ kia muốn ngươi chết.”
“Vậy ngươi nhất định phải chết.”
“Nếu ngươi chết trong tay Thái tử, ông ta sẽ cảm thấy Thái tử vừa ý ông ta, sẽ cho Thái tử thêm điểm.”
“Nếu ngươi chết trong tay Vương huynh ta thì điểm này sẽ thuộc về ta”
Nói đến đây, Thanh Châu Vương ra vẻ như thể mình thông minh hơn người: “Cửu vương đệ, ngươi bị Thái tử giế t chết cũng là chết, mà tới Hoang Châu bị công chúa Thiên Lang giế t chết cũng là chết.”
“Chi băng ngươi chết trong tay Vương huynh đi”
“Vương huynh đảm bảo sẽ để