Tàng Nhất xuất hiện trong xe ngựa, chắp tay hành lễ nói: “Vương gia, sư phụ của bọn ta đúng là hội chủ nhưng dù là lúc nào, ở đâu, sư phụ cũng đều đội một chiếc đấu bồng màu đen che kín toàn thân, chỉ biết giọng nói là của nữ tử mà thôi.”
“Bọn ta không biết tên của sư phụ, cũng không biết mặt mày, dáng dấp của sư phụ ra sao.”
“Cho nên không phải Tàng Nhất không chịu nói!” Hạ Thiên lại cầm một quyển bí tịch võ công lên, trên đó
viết sáu chữ to Nông Gia Trang Giá Bả Thức”, mở ra thì thấy bên trong ghi chép một ít võ học Nông gia.
“Vô Diện bá bá, võ công học phái bách gia cũng là do Quái tiên sinh truyền dạy ư?”
Vô Diện Nhân lắc đầu: “Không phải!”
“Theo ta được biết, võ công học phái bách gia có một phần là kế thừa võ thuật cổ đại, một phần là học phái tự sáng tạo nên.”
“Trong thời kỳ các nước giao tranh, thiên hạ đại loạn, Chư Tử Bách gia muốn truyền bá học thức khắp thiên hạ bắt buộc. phải đi du thuyết với quốc vương và quý tộc các nước. Nếu không có võ công phòng thân thì chắc có lế còn chưa tới nơi đã bị thổ phỉ dọc đường chém chết rồi.”
“Cho nên về cơ bản, Chư Tử Bách gia đều văn võ song toàn, không chỉ có thể sáng lập học thuyết của riêng mình mà tất cả còn đều là võ học tông sư, trí tuệ đạt đến cấp á thánh!”
Lúc này, Tàng Nhất cũng tiếp lời: “Chủ nhân, theo lời sư phụ bọn ta nói thì ở giai đoạn cuối thời kỳ chín nước phân tranh, có tổng cộng lên tới hơn một ngàn học phái.”
“Nhưng cuối cùng chỉ còn lại trăm nhà là bởi vì võ công của những người sáng lập học phái khác không đủ cao nên trên đường đi truyền bá học thức đã bị thổ phỉ gi ết chết, dẫn tới học phái cũng biến mất theo.”
“Sư phụ nói học thuyết và võ công bách gia mà bọn ta học được chỉ mới là một chút da lông mà thôi.”
“Nội dung trọng tâm vẫn còn đang năm trong tay các học phái.”
Hạ Thiên hiếu kì hỏi: “Tàng Nhất, ngươi muốn học kỹ thuật rèn đúc tốt nhất không?”
Mắt Tàng Nhất sáng lên: “Đương nhiên là muốn!”
Hạ Thiên cười đầy ẩn ý sâu xa: “Ngươi sẽ học được nó ở. Hoang Châu.”
Mắt Tàng Nhất rực sáng, hắn ta quỳ một chân xuống đất, nói: “Cảm ơn chủ nhân!”
“tui ra đi." “Vâng!” Tàng Nhất biến mất.
Hạ Thiên và Vô Diện đưa mắt nhìn nhau... Rốt cuộc người chủ trì Tiềm Long hội là ai?
Tại sao phải bí hiểm như vậy? Sau một hồi im