Đỗ Sát cố gắng chống cực, giận dữ gầm lên: “Chiêu kiếm của ngươi rõ ràng đã đạt đến cảnh giới trở về tự nhiên, ít nhất cũng là tông sư!”
“Chỉ là dáng vẻ của ngươi rất quái dị, tại sao chưa từng nghe ai nhắc đến trên giang hồ?”
“Trong số những tông sư trong thiên hạ cũng không ai giống như ngươi!”
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Ánh mắt Vô Diện cũng đỏ ngầu như đám binh lính của phủ Hoang Châu, lạnh lùng liếc qua đám ác phỉ: “Bởi vì, những người đã từng gặp ta, đều đã chết!”
“Tuy rằng các ngươi chưa từng nghe nói đến dáng vẻ của ta, nhưng có lẽ đã nghe nói đến truyền thuyết về ta.”
“Mười năm trước, một trại cướp của một ngàn hai trắm tên ác phỉ không chuyện ác nào không làm, đã bị san bằng sơn trại chỉ trong một đêm, tay chân của bọn ác phỉ đều bị chặt đứt, bị treo trên núi, mặc cho kêu gào suốt ba ngày ba đêm, chảy máu đến chết, đều là do ta làm!”
“Năm năm trước, ở huyện Hồng Đồng, quan viên và sơn phỉ cấu kết, gây rối một vùng, khiến người dân huyện Hồng Đồng khốn khổ không kể xiết, sống không bằng chết, phải chịu đủ loại tra tấn.”
“Chỉ trong một đêm, toàn bộ đám ác quan ở huyện Hồng Đồng đều bị lột da mặt, treo cổ ở cổng thành, tất cả ác phỉ đều bị chặt thành từng mảnh mà chết, đầu của bọn chúng bị treo trên thành, đó cũng là do ta làm!”
“Ba năm trước, ở biên giới trấn Tây Phong, ba ngàn quân biên từ binh trở thành cướp, tướng quân phản loạn là một cao thủ hạng nhất, tự xưng là Tông Sư vô địch thiên hạ.”
“Chỉ trong một buổi sáng, ba ngàn quân biên bị chặt tay chân treo lên cây, vị tướng quân trấn biên kia bị trói trước mộ vạn người bị gã hãm hại trước kia, bị băm vằm thành trăm ngàn mảnh mà chết.”
“Tướng quân trấn biên kia kêu r3n ba ngày ba đêm, nhận hết mọi loại đau đớn trong nhân gian, mới trút hơi thở cuối cùng!”
“Bây giờ, các ngươi đã biết ta là ai chưa?”
“Âm...”
Hồn